Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bọn sơn tặc Hắc Phong trại vừa nghe nói Vệ Chiếu đã viết xong thư cho cha hắn, cả đám đều hoan hô.
Mặc dù không thể giết chết phiếu thịt, nhưng cũng không cần cố kỵ như trước.
Biểu hiện chính là cơm nước của Vệ Chiếu lại biến thành cơm thừa canh cặn, thậm chí người đưa cơm đến còn vênh váo tự đắc biểu thị, Vệ Chiếu có ăn hay không thì tùy, không ăn liền trực tiếp rót, chỉ cần đảm bảo hắn còn một hơi thở là được.
Đối với lần này, Vệ Băng Thanh tức giận tới mức sắp cầm kiếm chém người.
"Không vội không vội." Vệ Chiếu nhỏ giọng an ủi muội muội, "Muội nghĩ bọn họ sẽ tiếp tục chiêu đãi chúng ta thật tốt hay sao?"
"Nhưng cũng không thể thế này!" Vệ Băng Thanh trông thấy cơm thừa canh cặn trên bàn, giận mà không có chỗ phát tiết, "Dùng loại gạo lứt kém cỏi nhất cũng thôi đi, bên trong một nửa đều là đá, thứ này căn bản không thể ăn. Còn có thức ăn này, căn bản chính là một đống cỏ dại, nước lã!"
"Ha ha, chính chúng ta tự thân đi." Vệ Chiếu cười tủm tỉm sờ sờ đầu muội muội, "Gần đây thân thể huynh khá hơn một chút rồi, muội đi săn bắt chút nguyên liệu nấu ăn, huynh tự xuống bếp nấu cơm cho muội."
Vệ Băng Thanh nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn có chút kiên trì, "Thế nhưng ca ca không thể quá mệt nhọc."
"Dù sao cũng phải vận động một chút." Vệ Chiếu cười khoát tay, "Ngẫu nhiên xuất ra chút mồ hôi cũng tốt."
Vệ Băng Thanh nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-xuyen-thanh-anh-trai-nu-chinh/1656894/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.