Bị mất mặt liên tục như thế dù là cha Kế thì cũng có chút tức giận, có điều tuổi tác gã đã lớn, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua đâu?
Gã điều chỉnh lại sắc mặt, khiêm nhường hạ giọng: "Chuyện này đúng là cha con chúng tôi sai, chỉ là chúng tôi quá quan tâm tới trận dịch bệnh này thôi."
Sếp hờ không hề cho gã chút mặt mũi nào, lầm bầm: "Quan tâm thì được ích gì? Rõ ràng đang trốn việc."
Ở căn cứ dù là anh đi nữa cũng phải làm này làm kia, gã thì hay rồi, mở mồm ra là lo lắng sợ hãi, nói hoa lệ là vì nước vì dân, thôi, nói thẳng ra đi, rõ ràng là biếng ăn lười làm.
Loại người này đâu đâu cũng có, nếu có thể bản thân anh cũng rất muốn nằm một chỗ mà đếm tiền, nhưng dịch bệnh bùng nổ mà chỉ lo đến bản thân thì lại là không biết điều!
Đội trưởng đội 1 khuyên giải hai bên một lượt mới mở họp.
Tống Cố Trạch cắn một miếng chả giò chiên của Nguyễn Chiêu, ăn đến hai má phình phình.
Tiến sĩ Nguyễn do lao lực quá độ nên đã chết máy, nằm lì một bên.
Thường trợ lý nhập số liệu vào máy tính rồi đưa cho cậu một hộp thuốc mới.
"Theo dị năng càng ngày lên cấp vết thương sẽ càng mau lành lại, mấy ngày tới có lẽ sẽ thấy hơi đau rát, cậu chú ý một chút."
Tống Cố Trạch nhận lấy thuốc, lúc này cửa phòng mở toạt ra - là nhóc nấm tinh, trên đầu nhóc còn có một con chó Cocker bé xíu.
Tí Tẹo sủa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-xong-tui-thanh-vua-cua-yeu-gioi/922351/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.