Sếp hờ đau lòng nhìn vết thương của cậu, anh luống cuống: "Em có đau không? Hay là mình tìm người chữa trị nhé?"
Anh càng nói càng hoảng sợ, vội vàng đi ra ngoài tìm người, Tống Cố Trạch nắm tay anh lại.
Cậu chớp mắt với anh.
Đã không sao rồi, anh không cần lo lắng.
Sếp hờ nhíu mày, anh định nói thì Tống Cố Trạch đã bị lạnh tới ách xì một tiếng.
Anh thấy cậu khỏa thân, thầm chửi bản thân một tiếng, lấy khăn quấn cậu lại, tìm quần áo.
Mặc quần áo xong, sếp hờ mới nghiến răng bẻ ngón tay, "Em ở đó đi, anh đi dạy cho tụi Gia Huy một bài học!" bảo vệ thằng nhỏ kiểu gì mà để cho cậu bị thương vậy không biết!
Tống Cố Trạch dùng hết sức bình sinh kéo sếp hờ về.
Cậu xua tay lắc đầu.
Bị thương khi tận thế là chuyện bình thường, vết thương của cậu nhẹ như vậy, sếp thật sự trách oan mấy người Gia Huy rồi.
Sếp hờ hừ một tiếng.
Tống Cố Trạch nghiêng đầu, không biết sếp hờ đã thức tỉnh dị năng gì.
Cậu loay hoay định diễn tả thì sếp hờ đã biết ý mà trả lời: "Anh đây thức tỉnh hệ sấm sét!"
Tống Cố Trạch bất ngờ, sau đó là nghi ngờ. Sao anh ấy lại biết được cậu đang nghĩ gì?
Sếp hờ ôm lấy Tống Cố Trạch, đưa cậu ra ngoài, anh cong mắt: "Do anh với cưng hợp gạ chứ sao!"
Sếp vốn đã rất đẹp trai, cười lên lại càng đẹp hơn, dường như có sức sống hơn hẳn.
Tống Cố Trạch:!!
Sếp hờ à! Anh thật sự không thức tỉnh được dị năng đọc suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-xong-tui-thanh-vua-cua-yeu-gioi/922344/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.