Nhiếp Trọng Ngôn ở Giang Nam làm nốt công việc cứu tế, chữa trị đê điều, Cửu công chúa trước khi đi lưu lại cho hắn một đội Kim Đốc Vệ, không đến mức để văn nhược thư sinh như hắn một cây chẳng chống vững nhà. Mai phục Giang Nam ba năm, chứng cứ Nhiếp Trọng Ngôn sưu tập tập được đã đủ làm điên đảo quan trường Giang Nam, cái tên Nhiếp Trọng Ngôn giờ như một tồn tại hung tàn khiến quan viên Giang Nam nghe là sợ mất mật. Bất quá, Nhiếp Trọng Ngôn vẫn là chưa nghĩ ra vì sao lại có người muốn ám sát Cửu công chúa khi ở Hoằng Châu, về sau chuyện này cũng im hơi lặng tiếng không ai nói gì, lấy lá gan của quan lại Giang Nam, bọn họ không dám, cũng sẽ không dùng thủ đoạn thô kệch như vậy. Có lẽ là rời kinh thành đã lâu, hắn không đủ hiểu biết về tình thế ở kinh thành. Đến khi nghe tin Cửu công chúa được sắc phong Hoàng Thái Nữ, mọi chuyện nháy mắt rõ ràng. Nguyên lai hết thảy đều là để lót đường cho Cửu công chúa. Phát hiện sự thật này, quan lại nội tâm khiếp sợ không thua các vị hoàng tử, bọn họ tâm tâm niệm niệm tòng long chi công (công giúp vua lên ngôi),thậm chí đều đã chọn xong phe cánh, bệ hạ liền vô thanh vô tức chọn Cửu công chúa. Nhưng mà đến khi bọn họ muốn phản kháng, luận công tích, luận thanh danh, Giang Nam đã quy hàng năng lực của Cửu công chúa, nàng đã thắng tất cả các hoàng tử. Hoàn cảnh xấu hổ duy nhất, đó là việc nàng là nữ nhi. Nhưng có bệ hạ, này cũng không thành vấn đề. Đế vương đã chọn được người thừa kế cho mình, mà năng lực khống chế cục diện của Chu Cảnh đế thì không cần ai nghi ngờ, ai cũng không thể thay đổi sự thật này. Bệ hạ mấy năm nay tuy rằng mệt nhọc quá độ, hôm bệnh lớn hôm bệnh nhỏ, nhưng dựa vào tình trạng điều dưỡng hiện giờ, bệ hạ vẫn đang sung sức, duy trì vị trí Hoàng Thái Nữ cho Cửu công chúa, cũng không thành vấn đề. Trong triều đủ, phe phản đối liên tục suy xét làm sao để đối phó với vị hoàng nữ đầu tiên từ trước tới nay trong triều đại, mà bên kia, các hoàng tử còn chưa hồi thần, người nào người nấy hốt hoảng. Nhìn lại hành trình Giang Nam từ đầu đến cuối, bọn họ thấy rõ mồn một, phụ hoàng đã sớm có ý định lập Cửu công chúa làm Hoàng Thái Nữ, phía trước là chưa để lộ ra tâm tư, lí do cũng là vì không muốn Cửu công chúa chịu nhiều soi mói. Cho Cửu công chúa đi Giang Nam, cũng là muốn lót đường cho nàng, để nàng lập đại công, hiện giờ kế hoạch thành công, tạo thành thời cơ hoàn hảo để công bố chiếu lệnh. Càng minh bạch, nội tâm các hoàng tử liền càng phức tạp. Nỗ lực lâu như vậy, lại là may áo cưới cho người khác. Liều mạng để đoạt lấy cái vị trí kia, kết quả đảo mắt đã bị phụ hoàng cho người khác, còn là muội muội bọn họ. Người mà bọn họ chưa bao giờ xem là đối thủ cạnh tranh - Cửu công chúa. "Chúng ta đều xem thường cửu muội rồi." Tứ hoàng tử cười khổ nói, Phụ hoàng biểu hiện vô cùng kiên quyết với lựa chọn của mình, bọn hắn cũng chỉ có thể tiếp thu. Còn có sổ sách chứng cứ phạm tội thu được từ Giang Nam, bọn họ nào còn có tư cách nói phản đối. Người nhanh chóng thỏa hiệp như Tứ hoàng tử có, nhưng kẻ không cam lòng cũng có, tỷ như Đại hoàng tử Ôn Huyền Sân. Sau khi hạ triều, hắn hồi phủ, tức tối đập nát đồ vật trong thư phòng xả giận, sau đó sắc mặc hung tợn đỏ lựng, phân phó người hầu, "Đi tìm An tướng quân cùng Triệu tiên sinh tới." Hắn là đường đường hoàng trưởng tử, ngôi vị hoàng đế vốn nên là của hắn, muốn hắn thỏa hiệp mà sống, tuyệt đối không thể. Tạ Trắc Phi dừng chân bên ngoài thư phòng, nghe câu nói này, hơi hơi rũ mắt. Mà bên trong phủ Thất hoàng tử, Ôn Huyền Cẩn sau khi biết tin tức này, sắc mặt âm trầm như muốn giết người, Thất hoàng tử phi Triệu Hi kinh hoảng nói, "Bệ hạ sao lại như vật? Kia chỉ là một công chúa?" Ôn Huyền Cẩn cười lạnh nói, "Phụ hoàng tốt của ta, thà đem ngôi vị hoàng đế cho một cái công chúa, cũng không muốn để ta vào mắt." Triệu Hi cắn cắn môi, thật vất vả mới thuyết phục được Ninh Quốc Công phủ vứt bỏ Lục hoàng tử mà huynh trưởng đang ủng hộ, đổi phe dựa hướng Thất hoàng tử, mẹ cả vốn đã coi nàng như cái đinh trong mắt. Nói nàng gả cho Thất hoàng tử mà không có ý niệm trở thành mẫu nghi thiên hạ thì chắc chắn kaf giả, nhưng giờ đây, một đạo thánh chỉ của bệ hạ, tất cả đều thành bọt nước. Thất hoàng tử nghiến răng, trong mắt hiện lên vẻ âm ngoan, "Ta sẽ bỏ qua không như vậy." So với các hoàng tử khác, Lục hoàng tử vốn nên phản ứng mạnh nhất, ngược lại không có động tĩnh gì, có lẽ vì chuyện mẫu phi bị cấm túc, Lục hoàng tử an tĩnh không có hành động, Lục hoàng tử phi lại là người dịu dàng hiền thục, càng không có chuyện nàng ta xen vào. Chu Cảnh Đế lúc này không có thời gian để ý đến tâm tình đám nhi tử, mà tập trung dọn dẹp những chướng ngại xuất hiện trên con đường Cẩm Vinh lên làm Hoàng Thái Nữ, thừa dịp bản thân còn ở vị trí này, làm những chuyện nên làm. Chu Cảnh Đế tuyệt không phải loại người thích lưu lại cục diện rối rắm cho hậu nhân, tựa như Giang Nam. Sổ con liên quan đến cải cách quan trường Giang Nam cũng cho Cẩm Vinh đảm nhiệm, giang sơn về sau sẽ là của nàng, nên học tập, tự mình gánh vác dần. Về phần quan lại tông thất, Chu Cảnh Đế dốc sức áp dư luận, đồng thời chọn lựa tay chân cho tân Đông Cung. Cửu công chúa sau khi được phong làm Hoàng Thái Nữ, tự nhiên sẽ cần có cung điện riêng, kèm với đó là bồi dưỡng thân tín. Chu Cảnh Đế tin tưởng Cẩm Vinh, cho nên cho nàng tuyển những người nào nàng muốn, Cẩm Vinh cũng không chối từ, lấy bút tới, nộp lại mười mấy cái tên cho Chu Cảnh Đế Chu Cảnh Đế vừa thấy liền vui vẻ, những người này phần lớn Cẩm Vinh có dịp gặp mặt khi đi theo Chu Cảnh Đế, chức vụ cùng phẩm hạnh đều gãi đúng chỗ ngứa. Chu Cảnh Đế không khỏi nghĩ, chẳng lẽ là Tiểu Cửu làm Kim Đốc Vệ đi điều tra bọn họ. Chấp kim lệnh đã giao cho Tiểu Cửu, nàng tính toán như thế nào bèn tùy nàng, Chu Cảnh Đế cũng không quản nhiều. Mà trong đó có một người, cũng là Chu Cảnh Đế nhìn trúng từ trước, Nhiếp Trọng Ngôn. Nhiếp Trọng Ngôn viên mãn hoàn thành công việc ở Giang Nam liền cũng phụng chỉ hồi kinh, sau đó bị tuyên vào cung yết kiến. "Vi thần tham kiến bệ hạ." Nhiếp Trọng Ngôn trịnh trọng lễ bái nói, Chu Cảnh Đế nhìn thấy Nhiếp Trọng Ngôn, có phần cảm thán, như là nhớ lại bóng dáng người trẻ tuổi cũng đứng tại đây ba năm trước, nhận mệnh đi Giang Nam, không khỏi than thở nói, "Mấy năm nay vất vả ngươi." Nhiếp Trọng Ngôn thiệt tình nói, "Cũng may thần không có cô phụ hoàng ân." Học được văn võ nghệ, bán cùng đế vương gia, huống chi Chu Cảnh Đế thưởng thức nhân tài, rời đi ba năm bệ hạ còn có thể nhớ tới hắn một tiểu quan lục phẩm, giao phó tín nhiệm hắn. Đến khi Nhiếp Trọng Ngôn rời Tuyên Nghi điện, trong tay nhiều thêm một tờ thánh chỉ, chuyển công tác của hắn tới Đông Cung. Đứng ở ngoài điện, Nhiếp Trọng Ngôn ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định hiện tại liền đi. Bước vào Đông Cung, Nhiếp Trọng Ngôn nhìn thấy Cửu công chúa, trên người nàng là y phục huyền sắc thêu chỉ vàng mắt, tôn quý bất phàm người. Nhiếp Trọng Ngôn không hề kinh hoảng câu nệ, giống như khi còn ở bến đò Hoằng Châu, tự nhiên hào phóng hành lễ, "Vi thần bái kiến Hoàng Thái Nữ điện hạ." Cẩm Vinh khóe môi hơi cong, "Nhiếp đại nhân, đã lâu không gặp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]