(10)
Cẩm Vinh không mang theo quá nhiều người, cùng hành lý tinh gọn vỏn vẹn mười ngày đã tới được Giang Nam.
Tuy Chu Cảnh Đế lệnh cô làm khâm sai, nhưng được an bài ở một khu vực tương đối an toàn, cách nơi thiệt hại nặng của Hoằng Châu khá xa, tình hình hiện tại đã tạm thời bình ổn, nhìn qua cô cũng chỉ như đi ngang qua sân khấu thôi.
Vừa đến Hoằng Châu, đã có đông đảo quan viên ra tới đón chào, Cửu công chúa tuy không phải hoàng tử, nhưng địa vị tôn quý, lại là khâm sai bệ hạ thân mệnh, những người khác tự nhiên cung kính với nàng. Trong đám người cùng nhau quỳ lễ, Cẩm Vinh nhìn thấy một người, một thân bạch y bên ngoài là áo choàng tím, có vẻ văn nhã lại thong dong.
Nhiếp Trọng Ngôn.
Cũng là người là Chu Cảnh Đế đã dặn dò qua, Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói, "Ta nghe nói công trị thủy lần này thuộc về một người, Nhiếp Trọng Ngôn."
Ánh mắt của đám người đồng thời đổ về phía Nhiếp Trọng Ngôn, sổ con sớm đã gửi, công lao này chói lóa không thể phủ nhận, Nhiếp Trọng Ngôn không thể không đi ra, nghiêm cẩn hành lễ.
"Hoằng Châu pháp tào Nhiếp Trọng Ngôn bái kiến Cửu công chúa."
Nói đến mới thấy kỳ quái, Nhiếp Trọng Ngôn trước kia là làm một trước quan thuộc hình ngục, chủ yếu xử lý án kiện ở địa phương, lần này lại lại lập công trị thủy lớn, nhiều lần ở thời điểm mấu chốt ngăn lại sóng dữ, hơn nữa Cẩm Vinh trước lúc đến Giang Nam cũng đã tìm hiểu, Nhiếp Trọng Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-vinh-hoa-phu-quy/1123238/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.