Chương trước
Chương sau
Vĩnh Ninh Cung thay đổi không ít gương mặt mới, đặc biệt là người hầu hạ Cửu công chúa, tỷ như cung nhân để lộ hành tung của công chúa cho người ngoài với giá hai trăm lượng bạc kia, sau khi bị điều tra ra thì cũng không còn xuất hiện nữa.
Kim Đốc Vệ của Chu Cảnh Đế tự mình ra mặt, vì vậy Dung quý phi không dám bày ra vẻ không vui, còn thực chất bên trong lại có chút đau lòng. Tuy người hầu hạ trong cung không phải một tay nàng tự mình chọn lựa bồi dưỡng, nhưng không ngờ để một đám người ăn cây táo rào cây sung qua mắt, thậm chí còn có thám tử các cung khác trà trộn vào.
Đương nhiên những lời sau đều là suy nghĩ mà Cẩm Vinh âm thầm nghe được.
Hình tượng Dung quý phi xưa nay biểu bộ ra ngoài đều là dịu dàng kiệm lời, không tranh không đoạt, còn người khác có tin cái dáng vẻ này hay không thì không biết.
Tuy nhiên, so với mưa gió trên triều đình thì chút dọn dẹp ở Vĩnh Ninh Cung này hoàn toàn có thể coi như nhỏ bé.
Đại đa số người sẽ không liên tưởng hai việc này với nhau, ngay cả người bị phạt là Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cũng không nghĩ vậy. Mặc dù phụ hoàng xưa nay sủng ái Cửu hoàng muội, nhưng nếu người tra ra được sự thực là bọn họ âm thầm động tay chân, vì sao lâu như vậy mới quyết định trách phạt?
Có lẽ chỉ là tình cờ.
Lệ xưa lập thái tử lấy đích, lấy trưởng, Thất hoàng tử đã mất thân phận con vợ cả, nay có Đại hoàng tử là trưởng, Tam hoàng tử cũng phụ thuộc vào hắn, từ trước đến nay như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hiện giờ Đại hoàng tử bị chèn ép, các hoàng tử khác cũng có chút ngo ngoe rục rịch.
Hoàng đế hiện nay có vài vị hoàng tử đã lớn tuổi, trừ bỏ mình Nhị hoàng tử từ bỏ quyền kế thừa, được phong vương đóng giữ biên cương, các hoàng tử còn lại khai phủ, chưa kể có mẫu tộc muốn tranh một phần lợi ích, quan hệ thông gia liên hợp, ai không muốn là người đưa vị vua tiếp theo lên ngôi. Nếu như hoàng tử mang huyết thống nhà bọn họ lên ngôi hoàng đế, chẳng phải là mãn môn vinh quang.
Chu Cảnh Đế thở dài, biết rằng không lập Thái Tử, triều cương không xong, nhưng càng là như vậy, hắn càng phải thận trọng với quyết định lập Thái Tử. Cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế có bao nhiêu tinh phong huyết vũ, bao nhiêu tàn khốc, hắn biết, một chút trò cỏn con của các hoàng tử giờ không tính là gì.
Nhưng hắn tuyệt không hy vọng lịch sử lại tái diễn lần nữa.
Tựa như lần này, bọn họ cư nhiên động tâm tư với tính mạng tiểu Cửu, nói Chu Cảnh Đế không thất vọng thì không có khả năng, một kẻ đến người chí thân còn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, còn có thể trông cậy hắn yêu dân như con, chăm lo cho thiên hạ?
Người khác cảm thấy hắn vận khí tốt, các hoàng tử tranh đến ngươi chết ta sống, cuối cùng đồng quy vu tận, ngôi vị hoàng đế tiện nghi trao cho một hoàng tử còn trẻ lại không mấy nổi bật, nhưng hiện tại, Chu Cảnh Đế là một vị quân vương đủ tư cách, vì quốc gia tận tâm tận lực.
Trong mắt Cẩm Vinh cũng vậy, xem ra Chu Cảnh Đế là vị đế vương công tư phân minh khó được, hơn nữa ở hắn có thể làm được trong phạm vi tận thiện tận mỹ.
Cách một tháng, chờ mọi chuyện bình ổn, mới dùng phương thức khác cảnh cáo giáo huấn Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử, cũng là bảo hộ Cửu công chúa, không cho nàng lần nữa rơi vào nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu trực tiếp vị chuyện của nàng mà phạt hai vị hoàng tử, vậy mới khiến nàng trở thành cái đinh trong mắt người khác.
Trong cung có bao nhiêu người chính là bởi vì vinh sủng quá thịnh, mà chết non.
Cách Hoàng đế sủng ái thực đặc biệt, có khi muốn cho người biết, có khi lại không rõ ràng như vậy, hiển nhiên, Chu Cảnh Đế ít nhất vẫn là thiệt tình yêu thương Cửu công chúa, đối với Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, nếu không thanh danh mưu hại thủ túccũng có thể chặt đứt tiền đồ bọn họ.
Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cũng là hài tử hắn, một vị đế vương không bạc tình, mới càng đáng quý.
Ngược lại, đám người Lục hoàng tử xem ra còn phải học tập nhiều, chỉ sợ hắn cũng không nghĩ ra phụ hoàng hắn đã biết rõ ràng ngọn ngành, chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi.
Cẩm Vinh ở trong cung dưỡng bệnh chữa thương nửa tháng, bệnh gì trong người cũng đều khỏi hẳn, tuyên bố khỏi bệnh, Vĩnh Ninh Cung liền bị vây trong phấn son của mỹ nhân hậu cung.
Lúc trước chính miệng bệ hạ ra lệnh không cho phép quấy rầy Cửu công chúa dưỡng bệnh, giờ người đã khỏe lại, bọn họ đương nhiên lấy danh nghĩa chúc mừng tới thăm Cửu công chúa, hạ lễ trân phẩm đưa tới liền đếm không hết.
Từ quý tần cười nói, "Cảm giác Cửu công chúa dưỡng bệnh một thời gian, bộ dáng càng đẹp mắt."
Các phi tần cùng nhau cười đùa oanh oanh yến yến, Cửu công chúa được sủng ái, trong cung cho dù là Khương quý phi nắm giữ kim ấn thấy nàng cũng tỏ ba phần ôn hòa, càng đừng nói những người muốn mượn Cửu công chúa để lại ấn tượng tốt cho Chu Cảnh Đế.
Mỹ nữ cảnh đẹp ý vui, dung mạo xuất chúng, chiến tranh tâm lí lại càng ngoạn mục hơn, Cẩm Vinh cảm giác chính mình đang ngồi trước màn hình xem Cung tâm kế reboot mùa thứ 3.
Chu Cảnh Đế hậu cung không đến mức 3000 giai lệ, nhưng ba năm một lần tổng tuyển cử, phi tần tiến vào cũng không ít, bằng không hậu cung sẽ chẳng có tới hai mươi vị hoàng tử hoàng nữ.
Mẹ đẻ Cẩm Vinh, Dung quý phi không thích nhất là người chưởng quản hậu cung hiện tại, Khương quý phi. Đều là quý phi nhưng thấy đối phương vẫn không thể không hành lễ, bất quá Dung quý phi cũng biết, lấy xuất thân nàng, thì chút vinh sủng mỏng manh kia chẳng thế nào đem kim ấn về cho nàng.
Mà Khương quý phi thì khác, năm đó luận gia thế, dung mạo, tài đức, nàng ta không thua Hoàng hậu một điểm nào, chỉ là kém chút vận khí, ủy khuất làm một trong tứ phi.
Khương quý phi bị hoàng hậu hại, thành ra nhiều năm không có con. Này cũng là Dung quý phi nghe người ta nói, thậm chí trước khi Dung quý phi vào cung, Khương quý phi đã là người đứng đầu tứ phi Hiền Lương Thục Đức.
Sau Hoàng Hậu bị phế, Khương Hiền phi tấn phong làm Quý Phi, Chu Cảnh Đế đối nàng kính trọng thương tiếc, đem kim ấn phó thác đến trong tay nàng, để nàng làm chủ hậu cung.
Khương quý phi bỗng nhiên nói, "Lục hoàng tử cũng nên chọn lựa chính phi đi."
"Vừa lúc cũng sắp tổng tuyển cử, không biết Dung quý phi có đã vừa ý cô nương nào chưa?"
Bởi vì Chu Cảnh Đế đã sớm lên tiếng, tuyển tú năm nay hậu cung không thêm người mới, thay vào đó những cô nương nào hợp mắt sẽ được tuyển cho các hoàng tử, vì vậy các phi tần nghe đến mấy từ này cũng không chút khẩn trương, biểu tình mỗi người nhẹ nhàng thản nhiên.
Dung quý phi ôn nhu nói, "Khương quý phi được bệ hạ tín nhiệm, chủ trì tổng tuyển cử, thần thiếp tư lịch nông cạn, cũng không có gì nhiều lời, huống chi chuyện Huyền Thuần cưới vợ còn là bệ hạ làm chủ."
Lời nói sắc bén, đầu tiên là khen Khương quý phi một phen, sau lại chỉ ra Lục hoàng tử ở trước mặt bệ hạ cũng được sủng ái, không phải tùy tiện ai là có thể làm chủ.
Khương quý phi cười cũng không nhiều lời nữa, ngược lại nói, "Không chỉ có Lục hoàng tử, phủ Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử tiến thêm trắc phi đi."
Khương quý phi duy độc không nhắc tới Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, nàng biết hai vị này vừa bị bệ hạ răn dạy, còn có một vị không ở trong kinh, sợ là bệ hạ cũng không có tâm tư nạp trắc phi cho bọn họ lúc này.
Triệu, Lương phi đứng dậy, hướng Khương quý phi hơi hơi hành lễ, "Đúng vậy."
các nàng là mẫu phi Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử.
"Đến lúc đó nếu có cô nương nào vừa ý, đừng quên đến tìm ta, kẻo lỡ một mối duyên tốt."
Cẩm Vinh nhấp môi cười, bởi vì cô nghe được hai vị Triệu Lương phi đều không hẹn mà cùng nhớ thương một vị tiểu thư, là tứ tiểu thư phủ Ninh Quốc Công.
"Cửu công chúa đang cười gì vậy?" Khương quý phi Yên Nhiên cười nói, đàm luận hôn sự của các hoàng tử cùng với chuyện người mới tiến cung, không cần tránh mặt Cửu công chúa.
Cẩm Vinh mặt mày cong cong, "Ta chỉ là nghĩ đến xuân yến đại tỷ tổ chức, ở mãi trong Vĩnh Ninh Cung như vậy, khó được dịp ra ngoài."
Chúng phi tần liền không hỏi nhiều thêm, Đại công chúa Ôn Chỉ Lan là do thị thiếp của Chu Cảnh Đế khi còn là hoàng tử sinh ra, là nữ nhi đầu tiên, sau mẫu thân mất sớm, tương đối được bệ hạ thương tiếc, tuyển cho nàng một hôn phu tốt, vẻ vang xuất giá đã 3-4 năm nay.
Tầm này mỗi năm, Đại công chúa đều sẽ mở tiệc trong phủ, đủ các tiết mục khác nhau, hội thơ, du xuân, đàn ca hát múa. Đại công chúa không phải người trương dương, chỉ có điểm yêu thích này, người khác cũng không nói gì. Trừ các tiểu thư công tử quý tộc, ngẫu nhiên các hoàng tử công chúa cũng sẽ tham dự.
Đợi các phi tần rời Vĩnh Ninh Cung, Dung quý phi nhìn về phía Cẩm Vinh, ôn thanh nói, "Ở trong cung buồn lâu như vậy, ta cũng biết con chịu không nổi, vừa vặn Đại công chúa tổ chức xuân yến, ra ngoài cho khuây khỏa, ta bảo lục ca bồi con đi."
"Đa tạ mẫu phi."
Dung quý phi dịu dàng cười, nhẹ vỗ về mái tóc nữ nhi, ánh mắt nhu hòa nói, "Chờ hôn sự của lục ca con thỏa đáng, ta sẽ tìm một hôn phu tốt nhất cho Cửu nhi của ta."
Nếu là Cửu công chúa trước kia, chắc đã ngượng ngùng thân mật trong lòng ngực mẫu phi.
Cẩm Vinh lại chỉ là cười cười, không nói chuyện.
"Như thế nào, Tiểu Cửu không muốn sao?"
【 Huyền Thuần nói Ninh Quốc Công thế tử không tồi, phẩm cách dung mạo người người mến mộ, Ninh Quốc Công lại là trọng thần trong triều, gia tộc thế đại. 】
Cẩm Vinh nhàn nhạt cười cười, "Còn chưa biết chúng con có thích nhau hay không mà."
Dung quý phi không khỏi cười, lại là thở dài, "Tiểu Cửu thật là trưởng thành."
Chỉ là suy nghĩ trong lòng không hề thay đổi, cũng không có lời nào khác về ý kiến của Cẩm Vinh, nói cách khác lời sau cùng cũng chỉ là thuận miệng mà nói, cũng không để trong lòng.
......
Cảnh xuân mơn mởn,
Cẩm Vinh cùng lục ca Ôn Huyền Thuần dư giá đi Đại công chúa phủ, Đại công chúa gả cho Hạ gia Hạ Lăng Uẩn. Triều đại này cũng không có tục lệ phò mã không thể làm quan, đại phò mã xuất thân thế gia, luận ra cũng là xứng đôi với Đại công chúa.
Năm đó Đại công chúa xuất giá cũng là rầm rộ một thời.
Nghe nói Cửu công chúa cùng Lục hoàng tử đều tới, Đại công chúa bỏ xuống một đám khách nhân, đích thân đến nghênh đón. Đại công chúa cùng chúng hoàng tử hoàng nữ quan hệ đều không tồi, cũng biết vị này cửu muội độc đến thánh sủng, lại có thân huynh trưởng bảo vệ, nàng là hoàng tỷ cũng không ghen ghét, ngược lại mừng rỡ thân cận.
Đại công chúa cười ngâm ngâm mà kéo Cẩm Vinh qua, "Cửu muội, đã bao lâu muội mới tới phủ ta chơi."
Nàng không đề cập tới chuyện Cửu muội rơi xuống nước, chỉ lôi kéo hoàng muội nói xem nơi này có những cái gì chơi vui, có người nào đã tới.
Đi đến lâm viên, chỉ thấy đào hoa hoa lê hoa cỏ các màu khoe sắc, so với Ngự Hoa Viên không hề kém cạnh.
Thanh niên mặc cẩm y xanh ngọc bước tới, dáng vẻ tuấn tú đĩnh bạt, Đại công chúa nhìn thấy người này, ý cười trên mặt càng rạng rỡ, "Phò mã."
"Đại công chúa." Nguyên lai là đại phò mã Hạ Lăng Uẩn, bộ dáng nhất phái quân tử đoan chính, chắp tay nói với Cẩm Vinh cùng Ôn Huyền Thuần, "Cửu công chúa, Lục hoàng tử."
"Đại phò mã." Cẩm Vinh cùng Lục hoàng tử đều chỉ chịu nửa lễ, lấy quan hệ thân thích mà nói không cần, nhưng còn quân thần chi lễ.
Đại công chúa cùng Cẩm Vinh, Lục hoàng tử nói chuyện, cũng không xem nhẹ phu quân nàng, Hạ Lăng Uẩn cũng ôn hoà hiền hậu mỉm cười, khiêm tốn có lễ, hai người xem ra vẫn còn rất mặn nồng.
Nhưng mà...
【 Mẫn Nhu hẳn là cũng sắp tới rồi, chờ Đại công chúa ngồi vào vị trí, ta lại đi gặp nàng ấy. 】
Trong cảnh xuân ấm áp hoa đào rực rỡ bung nở, lại đột nhiên vang lên một câu như vậy, không duyên cớ làm người cảm thấy lạnh lẽo tiệm sinh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.