Chương trước
Chương sau
Vì bồi thường lần trước phá hư tâm tình đọc sách của An Trừng, Cẩm Vinh còn đóng gói riêng một chồng sách đến cho cậu ta xem,
"Đều là sách bán chạy hàng đầu, mang đến cho anh giết thời gian."
An Trừng thoáng vui mừng, nhưng nhìn qua, hình như có chút không thích hợp, cái gì mà tổng tài bá đạo không ngừng yêu, cái gì mà em là người tình của tôi...
An Trừng bất đắc dĩ nói, "Tiểu thuyết trinh thám giết người không thiếu, cô chọn những sách gì vậy?"
Lấy những thứ này cho người bệnh là mình xem, ổn sao?
Cẩm Vinh nhướng mày, đương nhiên nói, "Tôi không biết anh thích thể loại gì, nhưng đây đều là sách bán chạy nhất."
An Trừng trừu trừu khóe miệng, mình nhìn giống kiểu người sẽ đọc tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo thế này sao?
Cẩm Vinh gật gật đầu, "Lúc tôi đi mua, còn có mấy nam sinh trẻ tuổi đứng đọc nhé."
"Cảm ơn cô." An Trừng mệt tâm nói.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, An Trừng chọn một quyển trinh thám vô tình lạc vào trong đống tiểu thuyết hường phấn đó.
_____
Cẩm Vinh cầm theo một túi táo vào phòng bệnh, An Trừng có chút cảm động, Cẩm Vinh rửa sạch táo, đặt rổ táo lên bàn rồi nhanh tay cầm một quá cắn cái rột.
An Trừng yên lặng cầm dao tự mình gọt vỏ,
Cẩm Vinh lại cắn một miếng, "Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào?"
An Trừng ngừng tay, thử hỏi, "Tin xấu?"
"Tin xấu chính là tiền viện phí anh sắp gánh không nổi nữa."
Cẩm Vinh chớp chớp mắt, mang theo ý cười, "Tin tức tốt chính là, tôi là nhân viên của công ty, cho nên lương không cần anh trả."
An Trừng cong cong khóe miệng, "Đây đúng là tin xấu đấy, nhưng mà tôi nhớ thẻ ngân hàng còn mấy chục vạn..."
Cẩm Vinh tùy tay ném lõi táo vào thùng rác trong góc phòng, "Tôi giúp anh hỏi công ty, họ nói là đều dùng để bồi thường tiền hợp đồng rồi."
Thanh danh hiện tại tan thành mây khói, bồi thường hợp đồng quảng cáo không ít tiền, An Trừng có cái gì cũng giao vào trong tay người đại diện, hiện giờ trong loan loan đạo đạo...
Ở giới giải trí hỗn mấy năm, An Trừng cũng dần nhận ra mình tin sai người rồi.
Cẩm Vinh nhìn chằm chằm đôi mắt cậu ta, bình tĩnh nói, "Ý tứ chính là, anh sắp hết thời gian sa sút tinh thần rồi đấy, bởi vì sa sút tinh thần cũng phải bỏ tiền nha."
Thật là thẳng thắn mà, An Trừng theo bản năng nghĩ, "Vậy bao giờ chúng ta xuất viện?"
Rốt cuộc hắn hiện tại rất nghèo.
Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Không sao, có thể nằm viện đến thứ hai tuần sau, anh nghỉ ngơi nốt mấy ngày đi."
An Trừng nhịn không được trừng mắt nhìn cô một cái, "Vậy cô vừa rồi còn dọa tôi."
"Không, đây là kích thích tinh thần chiến đấu của anh."
Nhìn Lâm Cẩm Vinh thản nhiên đáp, đây đã là lần thứ mấy bị cô ấy làm cho cạn lời rồi.
Cẩm Vinh lại tiếp tục nói, "Anh nằm thêm mấy ngày cũng tốt, cho đám phóng viên dưới lầu tan bớt đi."
An Trừng cười, "Tôi đã thành như vậy, còn có tin tức gì mà bám đít tôi."
Cẩm Vinh gật gật đầu, "Có đấy, muốn biết không?"
Người đại diện nói chuyện vừa gợi đòn vừa trăm vuốt cào tim, An Trừng do dự một chút, vẫn là gật đầu nói, "Cô nói đi, tôi còn chuẩn bị tâm lí."
Cẩm Vinh mở một trang báo giải trí trên điện thoại, đưa cho An Trừng xem.
Bên trên là hot topic đỏ thẫm,
Phỏng Vấn Độc Quyền: Thường Hâm Nhận Vai Nam Chính《 Thịnh Quang Chi Thành 》"
Bên dưới còn có hàng chữ nhỏ nhỏ, trong bài phỏng vấn anh có nhắc đến An Trừng, mong bằng hữu có thể quay về chính đạo.
Cẩm Vinh nhẹ nhàng cảm thán một câu, "Chà, quay phim cũng phải lôi tên anh ra nói mấy câu, đây phải chăng là chân ái."
Thủ đoạn hèn hạ như vậy, cũng chỉ có người qua đường với fan Thường Hâm là tin.
An Trừng ngơ ngẩn, "Tôi nghĩ, tôi cũng biết vì sao cậu ta làm như vậy."
Lúc này ngược lại là Cẩm Vinh sửng sốt, "Anh nói cái gì?"
An Trừng giải thích với Cẩm Vinh, "Kịch bản này ban đầu, là đạo diễn gửi cho tôi, lúc ấy Thường Hâm cũng có mặt......"
Cẩm Vinh mím môi, "Thằng cha đó nhìn thấy?"
An Trừng yên lặng gật đầu, nếu không mọi việc cũng quá trùng hợp.
Nếu nói chân tướng sự việc không ảnh hưởng chút nào tới An Trừng thì là giả.
Nhưng ngược lại, lòng cậu cũng phần nào nhẹ nhõm khi biết được lí do Thường Hâm phản bội tình bạn hai người.
Chuyện này ở giới giải trí cũng không kì lạ gì, vốn tưởng rằng giữa hai người sẽ chẳng bao giờ đổi thay, luôn có thể như lúc ở cô nhi viện.
Cô nhi viện, An Trừng trong lòng bỗng căng thẳng, nói với Cẩm Vinh, "Tôi quên mất một chuyện quan trọng."
_____
Cẩm Vinh giơ giơ hóa đơn của ngân hàng, nhìn những tòa nhà lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, "Chuyện quan trọng mà anh nói, là gửi tiền cho cô nhi viện sao."
"Ừm." An Trừng gật gật đầu, "Tôi mỗi tháng đều gửi tiền cho cô nhi viện."
Cô nhi viện hầu hết gắn liền với những ký ức tốt đẹp, tuy rằng viện trưởng không còn, Thường Hâm cũng không coi hắn là bạn nữa.
"Còn là nặc danh?"
Thấy An Trừng ngoan ngoãn gật đầu, Cẩm Vinh cảm thấy An Trừng thực sự là một đoá kỳ ba trong giới, người thiện lương, cái xưng hô này đặt trong giới giải trí cũng là hiếm hoi.
Cẩm Vinh đột nhiên hỏi, "Vậy Thường Hâm, anh ta biết không?"
"Cậu ấy biết, có đôi lúc chúng tôi cùng nhau gửi." An Trừng bỗng nhiên có suy đoán không tốt.
Nghe vậy, Cẩm Vinh vỗ vỗ bả vai An Trừng, "Hai ngày trước,Thường Hâm nói hắn thường xuyên gửi tiền cho cô nhi viện, báo đáp ân tình."
Một Thường Hâm tươi cười trong hồi ức của An Trừng, giờ hoàn toàn vỡ thành cặn bã.
An Trừng trong lòng nghẹn đến chút khó chịu, quay đầu lại liền thấy Cẩm Vinh gập gọn hóa đơn, cất vào một phong thư, "Cô làm gì vậy?"
"Cất đi, về sau có tác dụng." Cẩm Vinh không ngẩng đầu, tiếp tục nói. "Anh chưa nghe câu, quân tử báo thù, mười năm không muộn hay sao."
"Báo thù?" An Trừng có chút kinh ngạc, nhưng không thể phủ nhận, cậu không bài xích loại ý tưởng này thậm chí ẩn ẩn có chút chờ mong.
"Đúng vậy, để những kẻ hại anh nếm qua quả đắng." Cẩm Vinh nhún vai, "Đương nhiên, mục đích chính là kiếm tiền."
Cẩm Vinh nói đến chính đáng đàng hoàng, làm An Trừng không cự tuyệt nổi.
"Nghe này An Trừng, anh tốt nghiệp đại học chuyên ngành sân khấu, công việc làm từ lúc ra trường đến giờ luôn liên quan đến biểu diễn, tuy rằng ngày trước anh cũng làm thêm nhiều việc, nhưng nói về tiền lương thì chưa chắc đã kiếm được việc nào như đi diễn..."
Cẩm Vinh cuối cùng khẳng định, "Tóm lại, công việc anh am hiểu nhất chính là làm diễn viên."
An Trừng thừa nhận lời Cẩm Vinh nói không sai, nhưng mà, "Tôi còn khả năng quay lại giới giải trí hay sao?" An Trừng cười khổ,
Cẩm Vinh gật gật đầu, "Khó khăn là rất nhiều."
Xe ngừng ở ven đường, Cẩm Vinh trên dưới đánh giá An Trừng một chút, bề ngoài cũng không tệ, "Nếu không, tìm một kim chủ, kéo quan hệ."
An Trừng không nói lời nào, nhưng bàn tay nắm chặt thể hiện thái độ của cậu ta.
Cẩm Vinh nhẹ nhàng cười, "Quả nhiên, con người anh tương đối có tính cách đấy." Lại hơi hơi híp híp mắt, "Bất quá, tôi tương đối thích điểm này ở anh."
Lời này làm An Trừng có chút hồ đồ, bản thân cũng cảm giác được, Lâm Cẩm Vinh không giống người mới vào ngành.
Cẩm Vinh hơi hơi cong cong môi, "Anh đã biết vì sao Thường Hâm lại bán đứng anh, vậy có biết ai là người đang ngáng chân không?"
Dưới cái nhìn chăm chú của An Trừng, Cẩm Vinh nói ra hai chữ, "Tống kiều."
Nhị thiếu gia Tống thị, nổi danh hoa hoa công tử, gần như kỳ nào cũng xuất hiện trên tạp chí lá cải.
Gương mặt tuấn tú của An Trừng từ nghi hoặc lâm vào khiếp sợ, "Tôi với anh ta chưa từng phát sinh quan hệ gì? Sao tự nhiên lại..."
Cẩm Vinh nhướng mày nói, "Ai nói không quan hệ, người ta còn mời anh đi ăn cơm còn gì."
An Trừng lập tức lắc lắc đầu, "Nhưng mới chỉ nói với người đại diện, tôi đã từ chối ngay rồi."
Lần ấy cũng là lần đầu An Trừng cãi nhau với người đại diện, cậu không thích tham gia những yến tiệc như vậy.
Cẩm Vinh ngón tay gõ gõ trên bánh lái, "Tống Kiều muốn gặp anh, cho nên hắn mới đánh tiếng với người đại diện của anh, vậy mà anh cự tuyệt hắn, làm hắn mất mặt, kết quả đêm tiệc đó hắn uống nhiều rượu, tức giận nói nhất định phải phong sát anh."
An Trừng khiếp sợ lại phẫn nộ nói, "Chỉ vì vậy? Tôi còn chưa gặp anh ta lần nào."
"Có lẽ là hai người chưa từng gặp mặt, nhưng người như Tống Kiều, sĩ diện lại nhỏ nhen, hắn đã nói như vậy trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu, vậy thì càng nhất định phải làm, liền mua thủy quân bôi đen anh."
Cẩm Vinh chậm rãi nói, "Mà Thường Hâm, không biết hắn có liên quan thế nào đến chuyện này, hay hắn chỉ đơn thuần là vì một vai diễn."
"Vậy còn cô?" An Trừng nhìn về phía Cẩm Vinh, con ngươi có chút ám trầm, "Cô vì sao lại muốn nói cho tôi những chuyện này, còn muốn giúp tôi?"
Ý thức được khẩu khí của mình có chút không tốt, rốt cuộc Lâm Cẩm Vinh không phải những người kia, An Trừng lại mềm giọng, "Cô rất lợi hại, thậm chí có thể nói là xuất sắc, không giống người mới chút nào, không cần thiết phải giúp tôi, như vậy một nghệ sĩ đã bị phong sát đến không còn đường nào cứu chữa."
Cẩm Vinh cười cười, ánh mắt một mảnh thanh minh, "Rất đơn giản, tôi là người đại diện của anh, mà anh là công việc của tôi."
Từ lúc xuyên qua đến giờ, Cẩm Vinh vẫn không biết bản thân am hiểu cái gì, có thể làm gì, đã như vậy, cứ làm tốt chuyện trước mắt đi đã.
"cô đổi một người khác, sẽ càng tốt." An Trừng cười khổ nói, hiện giờ một người mới trong ngành cũng tốt hơn cậu ta gấp trăm lần, ít nhất bọn họ không bị phú nhị đại phú tam đại kè đao trên cổ nhìn chằm chằm.
Cẩm Vinh khẽ cười nói, "Tôi cũng chỉ là một người mới, nhưng tôi rất nghiêm túc với công việc của mình, gặp khó khăn liền từ bỏ, vậy không có đạo đức nghề nghiệp chút nào."
An Trừng không nghĩ tới, mạch não của người đại diện lại khác biệt như vậy.
"Vậy ý cô chính là, cô tán thưởng tôi?"
"Tôi thích quyết tâm cự tuyệt kim chủ của anh." Cẩm Vinh nghiêng người, tới gần An Trừng, đôi mắt màu hổ phách hơi hơi tỏa sáng, nhìn chằm chằm hắn, "Bởi vì có kim chủ thì công việc quả thực chẳng còn tính khiêu chiến, cũng chẳng có tiềm lực."
An Trừng: "......" Cậu còn tưởng rằng, Lâm Cẩm Vinh sẽ nói là thưởng thức phẩm cách cao khiết trong sáng gì đó, nhưng cô ta mà nói như vậy thì An Trừng cũng chẳng tin nổi.
Cẩm Vinh ngồi dậy, thẳng lưng, không chút để ý nói, "Giới giải trí trước này cười người bần không cười người sang, kẻ bị cười nhạo là kẻ bị kim chủ vứt bỏ, chứ không phải kẻ thành công leo lên người kim chủ."
"Một kim chủ có thế lực có thể cho người ta bao nhiêu, tài nguyên cơ hội."
Cẩm Vinh thần thái bình tĩnh nói, "Mà anh, nghĩ xem bản thân không có hỗ trợ như vậy, có thể trèo lên cao đến mức nào."
Xe nhanh chóng trở lai bệnh viện, đưa An Trừng đến nơi, Cẩm Vinh liền lái xe về nhà
Cẩm Vinh cũng chỉ nhắc nhở cậu ta một chút ngày hôm đó, không hề nhắc lại lần hai. Nhưng trong lòng An Trừng như có những tiếng vọng không ngừng nhắc nhở mình, cậu ta muốn được diễn xuất, cũng thực sự yêu thích công việc của mình, nhưng nỗ lực vì nó như vậy, là vì cái gì cơ chứ.
Vì dã tâm, vì mộng tưởng, hay đơn giản là vì miếng cơm manh áo.
_____
Nhưng mà An Trừng không nghĩ tới, công việc đầu tiên của mình sau bao nhiêu trăn trở về nghề nghiệp, lại chính là đi trông chó.
"Công ty chưa sắp xếp công tác lịch gì cho anh, mà xem trạng thái anh hiện giờ, tôi tự mình tìm được một công việc tương đối thích hợp."
Cẩm Vinh cười tủm tỉm khom lưng vuốt vẻ bộ lông vàng của chó nhỏ nhà mình, "Tư liệu trước kia anh nộp cho công ty còn ghi anh từng làm huấn luyện chó ^^."
Trong thẻ đích xác chỉ còn lại có mấy trăm đồng, tiền thuê nhà tháng sau còn không nộp nổi, An Trừng yên lặng nhận lấy dây xích, chó nhỏ lông vàng xem ra thân thiện hơn chủ nhân nhà mình, liếm mặt cậu vài cái.
An Trừng mặt ẩm ướt: "......"
Công việc tuy nhẹ nhàng, nhưng giúp người đại diện nhà mình chăm thú cưng, nghệ sĩ An Trừng vẫn là cảm thấy có chút thẹn.
Chó nhỏ vô cùng hoạt bát, An Trừng thường thường sẽ buông dây dắt, để nó tự mình bay nhảy chơi đùa, An Trừng nghiêm túc cho rằng, đây mới chính là nguyên nhân thật sự Lâm Cẩm Vinh không muốn tự chăm thú cưng nhà mình.
Dù sao một chú chó hoạt bát hiếu động thế này bà mẹ mặt lạnh của nó xấu hổ thừa nhận mình mới là chủ nhân.
Đoạn thời gian nhàn rỗi này, An Trừng sẽ ngồi trên ghế dài đọc sách, đọc nốt cuốn tiểu thuyết trinh thám lấy từ hôm ở bệnh viện, hoặc đọc cuốn thơ mà hộ sĩ tặng.
"Anh cũng thích cuốn sách này sao?" Cất lời là một nam sinh đeo kính, cũng thường xuyên dắt chó cưng đi dạo ở khu này.
Cậu ta đang học nghiên cứu sinh ở một trường đại học khá nổi tiếng, tên Trần Phỉ, chú chó cậu đưa đi dạo cùng là thú cưng nhà giáo sư. Trần Phỉ đẩy mắt kính, nói "Nuôi chó, nếu so với nuôi mèo thì dễ hơn nhiều."
Trần Phỉ là sinh viên khoa tự nhiên chuyên chú với học thuật, không hiểu rõ mấy chuyện của minh tinh giới giải trí cậu ta cũng không biết An Trừng là ai, chỉ nghĩ đây là một người chịu số phận chăm con hộ người khác mà thôi.
Về mặt nào đó thì suy nghĩ của Trần Phỉ cũng không sai.
Trần Phỉ gặp được người cùng sở thích, nhắc tới sách thì liền thao thao bất tuyệt.
An Trừng đúng là rất thích cuốn 《 bảy lần hồi ức 》này, đặc biệt là nam chính trong truyện, Tiết Băng – một thám tử với những 'giấc mơ' kỳ lạ, mỗi giấc mơ như một mảnh ký ức chân thực giúp anh ta phá án.
Có đôi khi, An Trừng nhịn không được mà suy nghĩ về nhân vật này, về nhất cử nhất động, cách suy nghĩ của Tiết Băng.
Thẳng đến khi chú chó của giáo sư Trần Phỉ kêu lên, Trần Phỉ mới ngừng thao thao bất tuyệt, nói, "Tôi biết một diễn đàn chuyên môn thảo luận quyển sách này, để tối nay tôi add anh vào nhé."
An Trừng mỉm cười nói, "Được."
_____
Nhưng An Trừng không nghĩ tới, cậu rất nhanh không còn thời gian chăm chó nữ, bởi vì Cẩm Vinh đã tìm được cho cậu một vai diễn
"《 bảy lần hồi ức 》?" An Trừng nhìn cái tên kịch bản, còn có tình tiết quen thuộc với nam chủ, không khỏi kinh ngạc nói,
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Không sai, chính là cuốn tiểu thuyết trinh thám anh đọc mấy tuần nay, có người muốn cải biên nó thành phim truyền hình, tôi thấy kịch bản không tệ, anh thử xem."
"Vậy cô đưa quyển sách này cho tôi......" An Trừng còn nghĩ có phải là Lâm Cẩm Vinh đoán trước được quyển sách này sẽ được cải biên, nhưng rốt cuộc cô làm thế nào?
Cẩm Vinh cong cong khóe miệng, "Anh có thể làm như vận khí chúng ta cũng không tệ lắm."
_____
Cẩm Vinh cũng giải thích cho An Trừng, công việc lần này chỉ là một bộ web drama, hiện nay không thiếu web drama nổi tiếng, trở thành bệ đỡ cho nhiều ngôi sao nhưng phần lớn web drama đều không được đầu tư lớn, kinh phí hạn hẹp khả năng nổi tiếng cũng kém phim truyền hình do nhà đài sản xuất, càng đừng so với phim điện ảnh.
Nhưng những khuyết điểm này không ảnh hưởng tới những lợi ích nó đem lại cho An Trừng, công ty sẽ không hạn chế cậu ta, chèn ép cũng sẽ không quá nặng nề.
Quan trọng nhất chính là không chỉ có Cẩm Vinh coi trọng kịch bản này, An Trừng cũng rất thích nhân vật Tiết Băng, nếu không cũng sẽ không nghiền ngẫm thật lâu.
Quan trọng là làm như thế nào để nắm chắc kịch bản này.
"Đạo diễn là fan của tác giả tiểu thuyết, kịch bản cải biên cũng được tác giả hỗ trợ hoàn thành, nếu anh được nguyên tác tác giả tán thành, khả năng được nhận vai là rất lớn."
"Tôi hiểu được." An Trừng trịnh trọng gật đầu.
Cái này phải dựa vào năng lực của An Trừng rồi.
Đoạn thời gian sau, tâm ma của An Trừng chính là nhân vật này, ngày đêm nghiền ngẫm, trong tim chỉ có Tiết Băng.
Cẩm Vinh cũng thuận lợi có được cơ hội bái phỏng nhà tác giả nguyên tác, Hàn tác giả, vừa vặn đạo diễn cũng có ở đó, thử vai liền diễn ra như vậy.
An Trừng dùng một lần thông qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.