Đi đường gần một tháng, đám tân binh rốt cuộc cũng tới được đại doanh Tây Nam, nhưng không có thời giờ nghỉ ngơi, vẫn còn nhiều chuyện chờ đón bọn họ ở chỗ này.
Trên đường đi, Cẩm Vinh cũng có suy đoán về tình hình chiến sự hiện nay Đại Khải triều hiện tại không còn hưng thịnh phồn hoa như hai triều trước, thêm nước láng giềng Đại Dịch ngày một cường hãn, Đại Khải cùng Đại Địch đã có mấy lần xung đột, tựa hồ bắt đầu từ thời kỳ khai quốc, khi đó khai quốc Thái Tổ hoàng đế ôm tâm tình không phải tộc ta, tất có dị tâm, bốn phía tàn sát ngoại tộc, liền lão ấu cũng không buông tha, cuối cùng trên đường tây chinh qua đời.
Đáng tiếc con cháu hậu bối chẳng ra gì, đừng nói kế thừa tổ chí, cho ngoại tộc cơ hội thở dốc, ngoại tộc liên hợp thành lập Đại Địch, đủ để chống lại Đại Khải.
Hai ba trăm năm trôi qua, Đại Địch bên kia hán hóa mạnh mẽ, trừ bỏ duy trì tập tính du mục, ngôn ngữ cùng sinh hoạt không có nhiều khác biệt với Đại Khải bên này.
Đến nỗi chinh chiến, hẳn là một phen đánh cuộc của tầng lớp cần quyền đi, tin tức không nhiều, Cẩm Vinh cũng vô pháp phán định kết quả thắng thua ván cược lần này.
Càng nghĩ, cô càng lo lắng cho mạng nhỏ của mình. Thân thể nhỏ gầy thế này, đừng nói lên chiến trường, ngay cả khiêng giáo mác đã có vấn đề, đương nhiên với vị trí hiện giờ, đừng nói khiêng giáo mác, chắc chắn sẽ là pháo hôi xông đến trước dâng mạng.
Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-vinh-hoa-phu-quy/1123192/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.