(1)
"Lang quân."
Thấy người trên giường tỉnh giấc, thị nữ đứng bên cạnh giường kính cẩn cúi đầu nói, trong giọng nói có một chút nhẹ nhàng khó phát hiện.
Lang quân dù sao cũng là con nối dõi dnhất của Chu gia hiện giờ, chẳng may người này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hạ nhân bọn họ cũng chỉ có thể chôn theo bồi mạng.
Lang quân trong miệng bọn họ, cũng là Cẩm Vinh, lúc này đang cảm thấy yết hầu khô khốc, ký ức kiếp trước của nguyên thân còn chẳng thấy đâu, cô cũng tận lực không mở miệng, hơi hơi gật đầu
Thân thể này còn nhỏ tuổi, làm sao lại để đến tình trạng tâm huyết tinh khí hao hụt đến mức này, đã có tổn hại thọ chi tượng, càng kỳ quái chính là......
Cẩm Vinh đôi mắt hơi lóe, rõ ràng là thân nữ nhi, vì sao thị nữ lại gọi " lang quân "?
Chẳng bao lâu sau, liền có vài thị nữ khác bước vào phòng, bưng theo một bát thuốc, một đám cũng nhu thị nữ lúc nãy, nhìn thấy Cẩm Vinh thì kính cẩn không thôi, dường như người này không có một vị thị nữ hay tôi tới nào thân cận.
"y sư nói, lang quân chỉ là nhiễm chút phong hàn, mệt mỏi quá độ, uống thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng nghỉ ngơi là được." Thị nữ thanh âm giọng nói êm ái.
Cẩm Vinh uống xong thuốc, đám thị nữ tôi tớ liền cầm chén thuốc đi ra ngoài, trong phòng lại lần nữa trở nên trống rỗng.
Cẩm Vinh nửa dựa vào trên mép giường, cũng không nghĩ ngợi đến thái độ kính cẩn đến mức kì lạ của đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-vinh-hoa-phu-quy/1123180/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.