Thấy Thu Đàm chần chờ, Lâm Ngữ Đồng cụp mắt, "Được, ta đã biết."
"Tiểu thư." Thu Đàm chỉ là nhất thời nhớ tới ánh mắt làm người sợ hãi của Tống cô nương kia, quên mất trả lời tiểu thư, không nghĩ bị tiểu thư hiểu lầm, nàng còn muốn nói cái gì đền bù, Lâm Ngữ Đồng lại nhàn nhạt nói, "Chúng ta đi nhanh đi, muộn trận đấu thì tốt."
Xe ngựa lại lăn bánh về phía thư viện Di Sơn.
Cẩm Vinh không nghĩ nhiều như vậy, Thẩm Thế Tương có thể đem thiếp mời phát cho cô, ắt hẳn người trong thư viện cũng có thể mời người khác tới, người do thư viện mời tới hẳn là càng nhiều, huống hồ loại sự tình như thi đấu nếu không mời nhiều người, vậy mất náo nhiệt.
Tuy rằng kỳ quái không hiểu mình chọc phải Lâm gia tiểu thư chỗ nào, nhưng Cẩm Vinh cũng không lo lắng một tiểu dân như mình sẽ bị người trả thù, nếu chút việc nhỏ này có thể đắc tội Lâm gia, vậy bọn họ chẳng phải mang tiếng lòng dạ hẹp hòi, Lâm Ngữ Đồng cũng chưa chắc đã muốn mạo hiểm thanh danh vì một người râu ria như cô.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, Cẩm Vinh không lo lắng ứng phó không được những người này.
"Tống cô nương." người chờ Cẩm Vinh ở cửa thư viện là là thư đồng của Thẩm Thế Tương - Thẩm An, Cẩm Vinh cũng đã gặp hắn vài lần.
Thẩm An cười giải thích nói, "Công tử nhà ta chuẩn bị thi đấu, không thể tới đón tiếp mới để ta ở cửa chờ cô nương, thuận tiện dẫn đường cho cô nương."
Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-vinh-hoa-phu-quy/1123165/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.