Mèo con da hổ từ trong vòng tay của chủ nhân ló đầu ra, không đúng, cướp giật bình thường cũng phải có chút sức mạnh tay chân, nhưng ba kẻ áo đen đứng bên kia đều là những lão già già khô già quắt là sao?
Lão già kia nhìn thấy tiểu Đường thì trong mắt hiện lên một tia tham lam, "Có thể ở chỗ tồi tàn này gặp được linh miêu, ba người chúng ta thật là may mắn."
"Linh miêu?" Đường Đường trợn tròn mắt mèo, hắn khi nào tiến hóa thành linh miêu hả?
"Đều nói linh miêu thông nhân tính, chiêu tài tầm bảo, Tổ sư gia nói quả thực không nói sai." Một lão già khác cười dữ tợn nói.
"Ngoan ngoãn giao linh miêu cho chúng ta, còn có thể cho ngươi toàn thây."
Cẩm Vinh nhướng mày nhìn thoáng qua đối phương, lại nhìn mèo con đang ngồi ngoan ngoãn trong túi xách, "Hiện tại ngươi còn đáng giá hơn ta đấy."
Nghe thấy câu này, mèo con da hổ Đường mồ hôi đầy đầu, mà sắc mặt của ba kẻ áo đen kia cũng chẳng tốt bao nhiêu, không hề chần chờ thêm giây nào.
"Giết tiểu tử kia, đoạt linh miêu."
Hắc khí âm lãnh tà ám từ dưới bóng của ba kẻ kia bỗng nhiên xuất hiện, bao quanh Cẩm Vinh, đồng thời bọn họ vươn bàn tay khô khốc sắp hóa xương khô về phía cô.
Cẩm Vinh bình tĩnh ném tiểu Đường ra ngoài.
Bỗng nhiên bị ném lên giữa không trung, mèo con da hổ Đường nhịn không được kinh hoảng thét chói tai một tiếng meo, khóe mắt thấy bên kia xuất hiện những tia sáng như tia chớp, hắc khí bị xé rách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-vinh-hoa-phu-quy/1123161/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.