Chuyện bảo tàng dừng lại ở đây, tổ hợp Khương Phi cùng Dạ Thần tựa hồ cũng không có lí do gì để tiếp tục.
Khương Phi trong lòng có chút vắng vẻ, con người luôn luôn khắc nghiệt không tha như cô cư nhiên cũng sẽ có lúc ấp a ấp úng, ngược lại là Dạ Thần mở miệng trước, "Thực lực của cô không tồi, ta liền mướn cô làm bảo tiêu đi."
"Bảo tiêu?" Khương Phi kinh ngạc mà nhìn Dạ Thần.
Cẩm Vinh đôi mắt hơi híp lại, cười nói, "Cô không quên ta cũng là NPC, cũng có thể tuyên bố nhiệm vụ đi."
NPC đích xác có thể tuyên bố nhiệm vụ, Khương Phi không phải không nhớ rõ, cô chỉ là không biết từ khi nào bản thân bắt đầu bỏ qua thân phận NPC của đối phương.
Bất quá, NPC càng tốt, Khương Phi cũng không phải Giải Ngư, ít nhất, NPC sẽ không lừa gạt người khác.
Khương Phi lần đầu tiên lộ ra một nụ cười thật lòng đến bản thân cô nàng còn cảm thấy kì quái, "Nhiệm vụ này tôi tiếp được, không có tôi, cô như vậy chỉ sợ sớm bị kẻ thù giết."
NPC cũng không phải là người chơi, có ba lần sống lại.
"Có lẽ đi."
_____
Tiếp thu thân phận bảo tiêu của Dạ Thần, một lần nữa tổ đội, chuyện bảo tàng cũng không còn quá ảnh hưởng đến tâm tình Khương Phi.
Khương Phi cũng bắt đầu dụng tâm với cái nhiệm vụ này, cảm thấy lần này so đoàn đội nhiệm vụ gia nhập môn phái gì đó chơi vui hơn nhiều.
Quan trọng nhất chính là quen biết Dạ Thần, NPC vừa hài hước vừa hoàn mỹ.
Một buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-vinh-hoa-phu-quy/1123133/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.