Mạnh Bình Thanh nhìn thấy đại ca đứng ngay cổng thành, thân mình không nhịn được run run một chút.
Ngày thường không phải đều là quản gia tới đón hắn sao?
Cẩm Vinh căn bản không để ý tới diễn biến tâm lí bất thường của tiểu đệ đệ, trực tiếp vén màn,, ngồi lên xe ngựa, quả nhiên ngồi trên thùng xe thoải mái hơn cưỡi ngựa nhiều.
Mà Bình An cũng tự giác ngồi bên ngoài cùng xa phu đánh xe.
"Cảm ơn đại ca tới đón đệ." Mạnh Bình Thanh tuổi không lớn, nhưng đối ứng có lễ có nghĩa không sai chút nào, nếu bỏ qua chút run rấy trong lời nói, cùng âm thanh thều thào yếu nhược như người bệnh.
Có thể nhìn ra tiểu Bình Thanh rất sợ hãi vị đại ca này, bất quá cũng không kỳ quái, dù sao cũng là từ nhỏ đến lến bị bắt nạt thành thói.
Mạnh Bình Thanh biến thành bộ dáng như hiện giờ, cũng không thể không kể đến ảnh hưởng của phụ thân là Mạnh Tỉnh Chi cũng mẫu thân Tiêu Ngọc Mi, kế thái thái rất coi trọng đứa con trai này, bảo hộ hắn rất tốt, cho nên Mạnh Bình Thanh tính tình tương đối đơn thuần.
Hắn từ nhỏ lại quen nhìn phụ thân dăm ngày ba trận trách cứ đánh chửi đại ca, có đôi khi nhìn cây thước gỗ đánh vào mông đại ca cũng làm hắn sợ hãi, mà đại ca chính là bị đánh đến thảm cũng chưa từng cùng lão cha kêu một tiếng xin tha, nhiều lắm khóc lóc gọi nương gọi tổ mẫu. Bị đánh nhiều cũng thành quen, chắc đại ca cũng không còn sợ lão cha làm tri phủ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-vinh-hoa-phu-quy/1123084/chuong-59-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.