Cô trở về nghe được sự hỗn độn, lại còn bị cấm túc khiến lồng ngực cũng phập phồng vì tức giận. Khuôn mặt méo mó quay sang nhìn Tô Hòa như thể muốn được giải thích chuyện gì đang diễn ra khi cô đi vắng vậy.
Tô Hòa bất giác như thể bị bắt lỗi mà đánh lảng khuôn mặt đi chỗ khác, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng cô mà cụp xuống. Quang Đăng đi tới thấy được mà thở dài sườn sượt:
- Ta cũng không ngờ cô ấy lại manh động như vậy, xém nữa lật tung cái hậu cung lên rồi. May mắn có Giai Ninh biết được nên dẹp loạn tạm thời cấm túc cô ấy trong nội cung. May mắn thay cô ấy vẫn biết lui biết tiến mà ngoan ngoãn trong cung của mình, nếu không ta cũng không biết phải làm gì nữa.
Nghe được lời cáo trạng của Quang Đăng mà Tô Hòa lại càng đổ mồ hôi hột hơn nữa. Cô lại thở dài một tiếng, nén nỗi tức giận thả lỏng cơ thể:
- Tỷ có lẽ hợp hơn với thân phận Lạc Y đó. Lúc sứ giả Man quốc đến tỷ hãy thay ta giả làm Lạc Y vậy.
- Ta quả nhiên vẫn thích hợp với thân phận đó hơn. Ở đây ngột ngạt chết đi được, tranh tranh đấu đấu chẳng thoải mái như bên ngoài.
Cô và Quang Đăng cũng bật cười trước lời nói thẳng thắn của cô ấy, cô nhìn hình ảnh chống nạnh của cô ấy mà bật cười. Đúng vậy, cô ấy bay nhảy bên ngoài quen rồi bây giờ nhốt cô ấy ở đây sao cô ấy có thể quen được chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-van-kiep-de-tim-anh/3556566/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.