Sau 1 ngày tình trạng của tướng địch càng trầm trọng hơn, lo cho con trai mình mất mạnh, vua Man đầu hàng vô điều kiện viết thư sẵn sàng quy thuận Đại Hoàng. Chúng nhanh chóng đưa người sang ngay ngày hôm sau cầu tình giải độc.
Cô nhàn nhã uống trà chẳng mảy may đến chúng, uống xong mới bình thản lên tiếng:
- Kẻ đó đâu.
Nhìn ánh mắt mang ý cười mà đậm sự chết chóc, bón chúng đưa vu y đã lên kế hoạch hạ độc và kẻ đã bắn mũi tên đó lên phía trước. Cô dơ tay, vị thái y trẻ hôm qua mang lên 2 tách trà, mùi hương thoang thoảng khiến 2 kẻ đang đứng trước bỗng run sợ:
- Ta mời các ngươi uống trà nhé?
Câu hỏi nhẹ nhàng mà khiến họ đứng hình, họ biết uống xong là sẽ lên đường lên tây thiên, họ biết trà này không thể uống nhưng cũng không thề không uống. Họ quỳ rạp xuống liên tục cầu xin tha mạng, họ nói họ không biết đó là nam nhân của cô, nếu biết họ cũng sẽ không ra tay làm bậy.
- Độc của ta ngươi nắm chắc được mấy phần? Hử?
Cô nâng cằm vu y đó lên, tuy rằng thân thể đang run rẩy nhưng ánh mắt cô ấy vẫn lóe lên sự cương liệt cùng một chút thống hận. Cô biết điều đó là gì, chỉ nhếch môi một cái, bá đạo ngồi vắt chân:
- Ta nghe nói Man tộc các ngươi có truyền thống cưới vu y làm hậu, vậy chắc ngươi là thê tử chưa qua cửa của hắn nhỉ? Ánh mắt này ta thích, ngươi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-van-kiep-de-tim-anh/3553560/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.