Chiến sự miên man diễn ra cả tháng, cả nhà thừa tướng ai cũng căng thẳng nơm nớp lo sợ. Mỗi lần thư gửi về báo bình an thì họ mới thở phào nhẹ nhõm được phần nào.
Mẫu thân cô cũng vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ, sầu muộn mà tâm sự với tướng gia:
- Chàng nói xem, con gái đã bày mưu như thế mà tên tiểu tử đó vẫn lọt vào được. Có phải là nó không hiểu cho tấm lòng cha mẹ của chúng ta không chứ?
- Nam nhi chí hướng ở xa, chúng ta cũng không thể nào cản bước nó mãi được. Cũng coi như ông trời thử thách thằng tiểu tử đó, làm nàng lo lắng không ăn không ngủ, về đây có chuyện gì ta đánh gãy chân nó. Nhưng kể cũng may, con gái chúng ta lại bày mưu cho ta đào một căn hầm, còn kêu gọi hỗ trợ mới nhanh như vậy.
- Con bé đó trông ngoài mặt thì chẳng bày tỏ gì, nghĩ trong lòng đủ mọi cách giúp đỡ ca ca nó. Còn nói suy nghĩ cho muôn dân thiên hạ lo cho con mình nữa chứ.
Thừa tướng nắm lấy tay bà rồi lắc đầu cười khổ:
- Còn không phải sao, rõ là lo đến nỗi đứng ngồi không yên. Ta vào còn bình thản cứng mồm, cuối cùng không phải là lại bày cách khác để nắm tin tức của ca ca nó nhanh chóng sao. Con bé cũng coi như là giúp người dân rồi, nếu không cũng không thể nào báo tin từ chiến trường nhanh như vậy.
Thừa tướng đập bàn, đứng dậy đi đến bàn làm việc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-van-kiep-de-tim-anh/3553558/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.