“Nghiệp chướng, quả là nghiệp chướng, kiếp trước ta rốt cuộc đã gây nên nhân quả gì mà lại gặp phải kẻ như hắn hả?” Khuôn mặt cô tối sầm, nhìn thấy Quang Đăng lại càng giận dỗi ra mặt.
“Tối qua quả thực ta hơi qua trớn, làm nàng ấy đau rồi sao, phải làm sao dỗ nàng ấy vui đây nhỉ?” Quang Đăng nhìn vẻ mặt tối sầm, cái không khí giận dỗi bao quanh khuôn mặt ấy mà vuốt mũi suy nghĩ.
" Hay tăng thêm phi vị cho nàng ấy, không được, nàng mới thăng Ý tần, sao có thể tăng tiếp, phải nghĩ ra quà tặng nàng ấy mới được ". Quang Đăng đăm chiêu suy nghĩ thì một ý tưởng được lóe lên trong đầu. Hắn thì thầm vào tai Tô Cẩn điều gì đó rồi đến bên cô dịu dàng.
- Ta…tối qua…có hơi quá đà với nàng, ta có một thứ muốn đưa cho nàng. Nào, ta đút cho nàng nho nhé. Nàng không thích nóng, ta đã sai người ướp lạnh cho nàng rồi.
- Coi như người có tâm.
Nói thì nói vậy nhưng khi trái nho vào miệng thì khuôn mặt cô tươi như hoa. Giống hệt như một đứa trẻ được cho kẹo dỗ dành khi giận dỗi. Hắn đút cho cô mấy trái nho rồi ẵm cô tới bàn ăn:
- Trước hết phải lót dạ đã, nàng cũng đã đói rồi.
- Nhưng mà…
Cô nhìn đĩa nho lạnh tiếc nuối, tuy nó không quý nhưng ở thời cổ đại không mấy khi là được ăn nó cả. Cả năm cô mới được thưởng thức nó, vậy mà phải bỏ lỡ cả món ăn yêu thích đó ư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-van-kiep-de-tim-anh/3553556/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.