Cô tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ, xung quanh được trang trí vô cùng cầu kỳ bắt mắt khác hẳn viện tử đơn giản thoáng đãng của cô. Những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên đôi má, nhìn thấy Quang Đăng ngồi bên mà đôi tay run rẩy, khuôn miệng lắp bắp mãi mới thành tiếng:
- Con…con của chúng ta có cứu được không?
Tất cả mọi người trong phòng đều nghẹn ngào, cổ họng Quang Đăng đắng ngắt không biết mình nên nói gì. Hắn sợ, sợ ánh mắt đang mong đợi nhìn hắn, sợ câu trả lời sẽ làm cô suy sụp và sốc tinh thần. Hắn không dám nói gì chỉ nắm tay cô im lặng, khoảng không tĩnh lặng như thể câu trả lời dành cho cô.
Miêu Miêu dù đã quen nhưng vẫn không ngừng cảm thán:
- Không hổ là ký chủ, diễn xuất thật tài tình, đến tiểu Miêu tử này cũng suýt chút nữa bị lừa rồi. Giải Oscar năm nay vẫn thuộc về cô, ký chủ à.
Cha cô quỳ xuống bên giường, đôi tay già nua nắm lấy tay cô khuôn miệng gượng cười mà khuyên nhủ:
- Con gái, đứa trẻ này không có duyên với chúng ta nên đã rời đi. Nó nói rằng sẽ còn quay trở lại, chúng ta sẽ chờ đợi cùng con được không? Cha xin lỗi, xin lỗi vì đã thất hứa…
Những giọt nước mắt dường như đã lăn dài trên khuôn mặt già nua đầy những vết nhăn nheo của ông. Hoàng Phủ biết rằng con gái mình cũng đang khóc, ông không muốn đứa trẻ ấy nhìn thấy ông khóc nên khuôn mặt ông cúi thật thấp.
- A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-van-kiep-de-tim-anh/3510061/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.