Bác bảo vệ Thính Nam nhanh chóng trả thẻ học sinh lại cho Phùng Nguyên rồi thả cậu đi, sau khi tận mắt nhìn cậu ấy đi khuất bóng ông mới an tâm đứng về vị trí của mình. Thấy hai người vẫn đang ríu rít với nhau khiến ông chợt nghĩ đến vợ con mình ở dưới quê cũng như vậy, ông bất chợt nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng chẳng cười được lấy mấy giây ông đã thấy 2 chàng trai khác bén bảng ở gốc cây không xa nhìn về phía cô khiến ông tức hộc máu mồm. "Nam sinh bây giờ to gan quá rồi, còn theo dõi công khai như thế này được nữa sao. Tuy cô bé kia xinh xắn đáng yêu thật nhưng cũng không thể để mấy đứa như thế đến gần. Đẹp trai thì đẹp trai nhưng mình nghe Thu Cúc nói trai bây giờ càng đẹp lại càng dễ lừa tình cảm của con gái nhà lành. Không được mình phải đi đánh tiếng với Thu Cúc ngay mới được."
Sau khi thấy cô tạm biệt mẹ mình thì Thính Nam nhanh chóng tiến lại gần cô nở nụ cười chân thành, cô nhìn thấy cũng niềm nở tiếp chuyện:
- Chú Nam, sao chú lại ở đây? Nay chú không phải gác sao.
- Bạn chú thay ca rồi, đi chú đưa cháu về ký túc xá, ban nãy chú nhìn thấy mấy nam sinh cứ lấm la lấm lét chú sợ chúng làm gì cháu - Thính Nam thì thầm nói nhỏ vào tai cô.
Cô cũng khép hờ tay che miệng cười, hình như chú ấy hiểu lầm gì đó rồi, cái trường này ai dám động vào cô chứ không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-van-kiep-de-tim-anh/2791339/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.