Cộc Cộc, tiếng gõ cửa phòng vang lên đánh tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng u tối, Minh Tú chậm chạp mở đôi mắt của mình mệt mỏi nhìn về phía cánh cửa phòng khép hờ rồi cất tiếng:
- Vào đi.
Dì Lý bước vào, căn phòng chìm đắm trong màn đêm mờ ảo chỉ le lói ánh đèn từ bên ngoài chiếu rọi vào bên trong. Minh Tú đưa tay bật đèn khiến căn phòng bỗng chốc sáng rực, thư phòng gọn gàng ngăn nắp chỉ vỏn vẹn với chiếc bàn làm việc, một bộ bàn ghế uống trà và những kệ sách dài trên tủ.
- Cậu chủ.
Dì Lý cung kính đặt ly trà trên bàn rồi lùi lại một bước, có lẽ giờ đây hai người họ đã không còn dáng vẻ thân thiết như trước nữa. Minh Tú cũng sững sờ trước hành động ấy của bà mà bất giác thẫn thờ không biết đối sao cho phải.
Minh Tú thở hắt ra một hơi đi thẳng vào vấn đề:
- Có chuyện gì xảy ra lúc con vắng nhà sao dì Lý, lúc nãy con nhìn thấy thái độ của dì đối với Minh Lan không đúng lắm. Hai người xảy ra xích mích hay hiểu lầm gì đó sao.
Dì Lý lảng tránh ánh mắt của Minh Tú như thể không muốn đề cập đến chuyện này nhưng rồi cũng nhắm mắt buông xuống mà trả lời, lúc này Mai Xuyến cũng đã đứng ở bên ngoài tự khi nào. Nghe thấy tiếng trò chuyện trong phòng bà cũng không bước vào mà im lặng đứng ngoài cửa mà thôi.
Giọng dì Lý vẫn đều đều vang trong căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-van-kiep-de-tim-anh/2791330/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.