🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
chương 208
An Cẩn Thâm trở lại phòng ngủ, đặt bữa sáng nóng hổi lên bàn, kéo ghế ra.
Tay siết chặt vào ghế, An Cẩn Thâm cũng không vội vàng ngồi xuống, sự lo lắng dần dần hiện rõ trên gương mặt bình tĩnh kia.
Mặc dù đúng là hắn rất muốn Diệp Mộ Sanh rời đi, nhưng bây giờ tai và đuôi của cậu vẫn chưa thu lại được, còn bị nhân cách của hắn hành hạ, lại đang phát sốt nữa, nếu chạy ra ngoài rất dễ gặp nguy hiểm......
Hơn nữa, nhỡ đâu Mộ Mộ ngất xỉu thì sao?
Nhỡ đâu có người bị hình dáng của Mộ Mộ thu hút, rồi có ý định bất chính với cậu thì phải làm sao bây giờ?
Nhỡ đâu bọn họ phát hiện ra tai và đuôi của Mộ Mộ là thật, rồi bắt cậu về nghiên cứu thì sao?
"Vẫn không yên tâm được......" Trong đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một tia bất lực, hắn thở dài một tiếng, đặt ghế về vị trí ban đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mặc dù biết nếu ngày hôm nay mà đi tìm Diệp Mộ Sanh trở về, thì về sau sẽ càng không đành lòng đuổi cậu đi, Diệp Mộ Sanh cũng sẽ lưu luyến nơi này.
Nhưng mà......
An Cẩn Thâm đóng cửa phòng lại, nhìn lướt qua hành lang, đẩy gọng kính, bước về phía cầu thang.
Nhưng nếu hiện tại không đi tìm Mộ Mộ, rồi để Mộ Mộ xảy ra chuyện, hắn sẽ hối hận cả đời!
Thời khắc bước đến cầu thang, An Cẩn Thâm không hề liếc nhìn lối lên sân thượng, trực tiếp chạy xuống dưới tầng.
Mộ Mộ sẽ đi đâu được?
Có thể còn ở tiểu khu hay không, trong khoảng thời gian này, với hình dạng của cậu chắc sẽ chưa đi được xa!
An Cẩn Thâm vừa suy nghĩ, vừa chạy xuống cầu thang, chau mày, ánh mắt liếc khắp nơi xung quanh, tìm kiếm bóng hình Diệp Mộ Sanh.
Nhưng chạy đến cổng tiểu khu, An Cẩn Thâm vẫn không thấy Diệp Mộ Sanh đâu, chỉ có thể ôm theo một tia hy vọng, đi vào phòng an ninh.
Chú Vương trong miệng ngậm điếu thuốc, ngồi ở ghế cao vắt chéo chân, thấy An Cẩn Thâm đột nhiên chạy vào, chào hỏi.
An Cẩn Thâm gật đầu đáp lễ, hỏi: "Chú Vương, chú có thấy một đứa trẻ rất đáng yêu, có tai mèo và đuôi, trông rất giống người nước ngoài không ạ?"
Mặc dù Diệp Mộ Sanh sống ở đây hơn mười ngày, nhưng do có lỗ tai và đuôi, cậu vẫn luôn ngoan ngoãn ở nhà, chưa từng ra ngoài, cho nên chú Vương bảo vệ không biết Diệp Mộ Sanh.
"Hả? Đứa trẻ giống người nước ngoài......" Chú Vương phả ra làn khói, suy tư rồi lắc đầu nói: "Không có, hôm nay chú chỉ thấy một đứa nhỏ bện tóc......"
An Cẩn Thâm cắt ngang lời chú Vương: "Vậy chú có thấy mèo con mà hôm chú cháu mình gặp ngoài cổng tiểu khu không?"
"Cũng không." Thấy An Cẩn Thâm tỏ ra sốt ruột, chú Vương cũng lo lắng theo: "Thầy An bị sao thế? Cả đứa trẻ và mèo đều lạc à?"
Sự lo lắng trong mắt An Cẩn Thâm càng ngày càng sâu: "Vâng, nhưng nhìn bề ngoài cậu ấy thì chắc chưa ra khỏi tiểu khu, nếu chú Vương thấy xin hãy gọi cho cháu, làm phiền chú rồi."
"Hay là chú......" Chú Vương đang muốn nói hay là để chú đi tìm cùng, nhưng chưa dứt lời, An Cẩn Thâm đã vội vã ra ngoài.
An Cẩn Thâm đi một vòng trong tiểu khu, vẫn không thấy Diệp Mộ Sanh, vừa chuẩn bị tìm khắp các tầng, bỗng nhìn thoáng qua cầu thang dẫn lên sân thượng, trong lòng nảy ra một suy nghĩ.
Liệu Mộ Mộ có ở trên sân thượng không?
Nhà hắn ở tầng cao nhất, chỉ gần sân thượng mà thôi!
Lúc này, chú Vương chạy tới: "Thầy An vẫn chưa tìm được sao? Chú đi kiếm cùng cháu nhé."
Nghĩ đến tai và đuôi của Diệp Mộ Sanh, cùng với dấu hôn trên cổ, vết thương bên miệng, An Cẩn Thâm lắc đầu, nói: "Cảm ơn chú Vương, nhưng không cần đâu ạ. Có lẽ cháu đã biết cậu bé ấy ở đâu rồi."
chương 209
Chạy một hơi đến sân thượng không ngừng nghỉ, An Cẩn Thâm đẩy cánh cửa ra, vừa đi vào, vừa thở hổn hển gọi: "Mộ Mộ......"
Tuy nhiên An Cẩn Thâm không đạt được ước nguyện, liếc vài vòng quanh sân thượng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Diệp Mộ Sanh đâu, hy vọng trong mắt An Cẩn Thâm dần dần chuyển sang thất vọng.
"Mộ Mộ, con ở đâu......" An Cẩn Thâm đi đến lan can sân thượng, nhìn xuống cảnh sắc phía dưới, lo lắng nói.
Không tìm được người trên sân thượng, An Cẩn Thâm liền xoay người định rời đi, tìm kiếm nơi khác.
Ngay khi An Cẩn Thâm khuất bóng khỏi sân thượng, Diệp Mộ Sanh mặc đồ ngủ, gương mặt tái nhợt, đôi môi ửng đỏ mới đi ra từ đống gạch phía đối diện.
"Hắn tới tìm thật, may là mình trốn ở đây." Diệp Mộ Sanh dựa vào tường, giọng nói suy yếu, rũ mắt, cảm giác như mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cảm nhận được vị trí của An Cẩn Thâm đã xảy ra biến hóa, có thể là đang tìm kiếm cậu, Diệp Mộ Sanh lo lắng bị tìm thấy, muốn tìm chỗ trốn tiếp.
Nhưng chỗ sân thượng trống không, ngoại trừ mấy bình sứ cũ và dây treo quần áo của nhà người ta ra thì không còn gì, bởi vậy Diệp Mộ Sanh nghĩ tới sân thượng tòa nhà bên cạnh.
Khoảng cách giữa hai tòa nhà không đến 1m, mặc dù bây giờ toàn thân Diệp Mộ Sanh đau nhức vô lực, song cậu vẫn chọn cách mạo hiểm mà khi ngã có thể tan xương nát thịt, cắn răng nhảy sang tòa nhà khác, núp vào.
Diệp Mộ Sanh thở nhẹ nhõm mở to hai mắt, nhìn thoáng qua phía đối diện, xoay người muốn trốn đi tiếp.
Nhưng do thân thể tiêu hao quá mức, thật sự không còn sức lực nữa, Diệp Mộ Sanh vừa mới xoay người, cơn đau đớn co rút ập đến, dưới chân mềm nhũn, ' bịch ' một tiếng té ngã.
Mà một màn này, vừa vặn lọt vào trong mắt An Cẩm Thâm đẩy cửa sân thượng.
"Mộ Mộ!" Đồng tử An Cẩn Thâm lập tức co chặt, tim như đao cắt, vừa gọi vừa chạy về phía Diệp Mộ Sanh.
Nghe thấy giọng An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh chống tay trên mặt đất, muốn đứng lên, nhưng đầu gối bị ngã đau nhói, thể xác mệt mỏi quá độ không thể chịu nổi hành vi tự ngược của cậu.
Lông mi khẽ rũ xuống, nhìn lòng bàn tay bị mình cấu trầy xước, Diệp Mộ Sanh cười khổ. Vốn dĩ định trốn lâu hơn, không ngờ vẫn bị phát hiện......
"Mộ Mộ......" An Cẩn Thâm nhảy sang tòa nhà bên, nhìn dáng vẻ chật vật của Diệp Mộ Sanh, bàn tay vươn ra khẽ run: "Mộ Mộ, chúng ta về nhà đi."
Cảm nhận được An Cẩn Thâm bế mình lên, Diệp Mộ Sanh ngước mắt, đối diện với đôi mắt đầy lo lắng của An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh quay đầu nhàn nhạt nói: "Tôi không có nhà."
"Nhà của ta chính là nhà của con......" An Cẩn Thâm có thể nhận ra giọng mình run lẩy bẩy.
"Kẻ lừa đảo, buông tôi ra!" Diệp Mộ Sanh hừ lạnh nói.
Nghĩ đến bản thân trước đó không lâu đã buông lời làm tổn thương cậu, An Cẩn Thâm ôm chặt Diệp Mộ Sanh đang ngọ nguậy, tự trách nói: "Xin lỗi, về sau ta sẽ không đuổi con đi nữa, thật đó, sẽ không như vậy nữa. Mộ Mộ cùng ta về nhà được không?"
"Không được." Nói xong Diệp Mộ Sanh cắn môi quay mặt đi, nhưng trong mắt nổi lên hơi nước, nước mắt theo hàng mi không tiếng động rơi xuống từng giọt.
Dùng sức ôm lấy cậu nhóc mềm mại vào lòng, An Cẩn Thâm đau lòng, đôi mắt đỏ bừng như thú dữ: "Không thì......"
"Xin lỗi! Xin lỗi! An Cẩn Thâm, anh chỉ biết nói xin lỗi thôi sao?" Diệp Mộ Sanh đột nhiên rống lên, do căng môi, nên vết thương cũ bắt đầu rách ra chảy chất lỏng màu đỏ.
chương 210
"Mộ Mộ......" An Cẩn Thâm ngẩn người, nhìn chằm chằm đôi môi Diệp Mộ Sanh. Cậu gọi đầy đủ họ tên hắn, xem ra thật sự rất khó chịu.
"Đừng nói...... ưm......" Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt tuấn tú của An Cẩn Thâm càng ngày càng gần, ngay sau đó một đôi môi lạnh lẽo dán vào môi cậu.
Cảm giác được đầu lưỡi của người nào đó nhẹ nhàng liếm láp vết máu trên môi, Diệp Mộ Sanh muốn quay đầu lại, nhưng trong nháy mắt lại muốn trả thù An Cẩn Thâm, vì thế trực tiếp mở miệng, dùng sức cắn chặt môi An Cẩn Thâm.
Máu tươi từ từ tràn ra dọc theo bờ môi của hai người, An Cẩn Thâm cau mày shh một tiếng, thay vì dời môi ra, hắn lại ôm chặt lấy Diệp Mộ Sanh để nụ hôn sâu hơn.
Diệp Mộ Sanh muốn đẩy An Cẩn Thâm ra, nhưng bản thân đã kiệt sức, chỉ có thể tùy ý để An Cẩn Thâm hôn mình.
Phát hiện gương mặt Diệp Mộ Sanh ửng đỏ, bắt đầu thiếu dưỡng khí, An Cẩn Thâm ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Mộ Mộ, ta đồng ý với con, chúng ta làm người yêu đi."
Diệp Mộ Sanh há miệng thở hổn hển, lạnh lùng liếc An Cẩn Thâm, cự tuyệt: "Anh là ai! Vì sao tôi phải làm người yêu với anh!"
An Cẩn Thâm vốn định xoa đầu Diệp Mộ Sanh, nhưng hai tay rơi vào khoảng không, chỉ có thể rụt tay về: "Con không cần ta phụ trách với con à?"
"Không cần, coi như bị chó cắn." Diệp Mộ Sanh nói.
"......" An Cẩn Thâm giải thích: "Mộ Mộ đừng nóng giận, ta biết sai rồi. Thật ra ta chỉ giả bộ tức giận thiếu kiên nhẫn với con thôi, bởi vì ta cảm thấy làm như vậy con mới thất vọng về ta, mới có thể hạ quyết tâm rời đi...... Thật ra, thật ra ta rất luyến tiếc con."
Mặc dù Diệp Mộ Sanh nghe thấy An Cẩn Thâm nói như vậy trong lòng đã vơi chút khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn giận dỗi: "Nhưng tôi quyết định rời xa anh."
"Mộ Mộ, ta xin con, ở lại với ta, đừng đi có được không? Mặc dù ta không thể khống chế nhân cách của ta xuất hiện, nhưng ta là nhân cách chủ, ta sẽ cố gắng không cho hắn xuất hiện làm tổn thương con nữa. Hơn nữa...... Ta sẽ đi trị liệu tâm lý." Giọng An Cẩn Thâm rất ôn hòa, trong mắt mang theo khẩn cầu.
Trước đây hắn không muốn đi trị liệu tâm lý, là bởi vì hắn thấy cuộc sống tẻ nhạt, không cần để ý hay bảo vệ ai, cảm thấy tồn tại chính là chờ đợi cái chết.
Bởi vậy khi các nhân cách khác chiếm thân xác, hắn cũng cảm thấy không sao cả, nhưng bây giờ hắn đã có người muốn bảo vệ......
"Lúc không tìm thấy con, ta rất hoảng hốt, rất sợ hãi. Mặc dù tình cảm của ta dành cho con chưa đến mức người yêu, nhưng con đối với ta mà nói, là người duy nhất ta muốn che chở bảo vệ trên thế giới này. Cho nên Mộ Mộ hãy cùng ta về nhà, để ta phụ trách được không?" An Cẩn Thâm nói.
"Không phải anh nói chúng ta cùng là con trai, tuổi của anh chỉ có thể làm ba tôi sao? Bây giờ lại muốn phụ trách với tôi? Ba à, ba đúng là người dễ thay đổi!" Diệp Mộ Sanh cười lạnh.
Giọng của Diệp Mộ Sanh suy yếu vô lực, rơi vào trong tai An Cẩn Thâm lại như kim đâm vào tim: "Đó là để khiến con rời đi mà thôi. Mộ Mộ đừng làm loạn nữa, bây giờ con hẵng sốt, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta về nhà đi."
"......" Diệp Mộ Sanh mím môi, nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm mà không đáp lại, cố ý chơi đùa trái tim đang đập như điên của hắn.
Nhìn nhau một lát, An Cẩn Thâm thấy sắc mặt Diệp Mộ Sanh càng ngày càng xấu, đang muốn trực tiếp ôm Diệp Mộ Sanh về nhà, rồi từ từ an ủi cậu sau, Diệp Mộ Sanh bỗng nói:
"Anh nói xem tôi nên gọi anh là gì? Ba, thầy An, hay là......" Diệp Mộ Sanh dừng một chút: "Vợ?"
"......" An Cẩn Thâm giật giật khóe môi, hơi xấu hổ cùng bất đắc dĩ.
chương 211
Diệp Mộ Sanh không kịp nghe An Cẩn Thâm trả lời đã hôn mê bất tỉnh, lúc cậu tỉnh lại đã là buổi tối.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Diệp Mộ Sanh cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng cọ xát trên người mình, nhíu mày mở to mắt, lúc này mới thấy rõ hóa ra là An Cẩn Thâm đang giúp cậu lau người.
"Ba......" Bởi vì mấy ngày nay đã quen gọi như vậy, Diệp Mộ Sanh hẵng chưa tỉnh táo, vì thế thuận miệng gọi.
An Cẩn Thâm ngừng lau, liếc nhìn cái quần vẫn chưa kéo lên ở đùi Diệp Mộ Sanh, bỏ khăn lông vào chậu, ôn tồn nói: "Tỉnh rồi à? Đói bụng không, cháo trong nồi vẫn còn nóng đấy."
"Ừm." Diệp Mộ Sanh gật đầu. Một ngày không ăn cái gì, cậu rất đói bụng.
"Trong nhà không có bồn tắm, gọi mãi con không tỉnh, nên ta chỉ có thể lau người giúp con." An Cẩn Thâm vừa kéo quần lên cho Diệp Mộ Sanh vừa giải thích.
"Hôm nào đi mua bồn tắm nhé." Diệp Mộ Sanh xoa mắt đáp.
"Được, có bồn tắm cũng tiện." Tối hôm qua trên người Mộ Mộ dính đầy chất lỏng, chỉ lau đơn giản thôi thì vẫn chưa sạch sẽ, hắn chỉ có thể vừa ôm Mộ Mộ, vừa dùng vòi hoa sen tắm rửa cho cậu, quá trình rất gian nan.
Diệp Mộ Sanh đứng dậy, đôi tai đong đưa trái phải, An Cẩn Thâm xoa đầu Diệp Mộ Sanh, hỏi: "Ta bôi thuốc cho con rồi, còn đau nữa không?"
"Vâng, đỡ hơn rồi." Diệp Mộ Sanh dần dần tỉnh táo, nhìn chăm chú vào tai An Cẩn Thâm, cong môi gọi: "Ba......"
"Làm sao vậy?" Nhận thấy được ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, tim An Cẩn Thâm bỗng đập thình thịch, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.
"Tai ba đỏ." Diệp Mộ Sanh nói.
"......" Trầm mặc vài giây, An Cẩn Thâm trực tiếp đổi đề tài, ôn nhu cười nói: "Ta đi dọn đồ ăn cho con nhé."
"Đi đi, con chờ ba." Diệp Mộ Sanh không trêu nữa, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Khi An Cẩn Thâm xoay người bước được vài bước, vừa sắp bước ra phòng ngủ, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng cười nhạo.
"Chậc, lau người và bôi thuốc cho con trai mình mà cũng đỏ mặt."
"......" Nụ cười bên khóe môi An Cẩn Thâm cứng đờ, tay xoa mắt kính, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vành tai càng đỏ hơn.
Thật ra tối hôm qua lúc giúp Mộ Mộ tắm rửa, ngoại trừ đau lòng và tự trách ra, hắn căn bản không có suy nghĩ gì khác.
Nhưng hôm nay hắn chẳng những nhất thời xúc động hôn Mộ Mộ, lại còn xác định quan hệ người yêu với Mộ Mộ nữa.
Hơn nữa trong lúc Mộ Mộ đang hôn mê, hắn đã tua lại camera ngày hôm qua, thấy được một chút hình ảnh không thể miêu tả......
Chuyện này làm cho hắn không thể bình tĩnh khi lau người giúp Mộ Mộ.
Chờ Diệp Mộ Sanh cơm nước xong, An Cẩn Thâm cũng tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, thấy Diệp Mộ Sanh nằm trên giường mỉm cười ngọt ngào với mình, hắn sững sờ dừng bước ở cửa.
An Cẩn Thâm nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại rối bời.
Làm sao vậy?
Hắn phát hiện bản thân mình hôm nay không thể bình tĩnh ngủ cùng Diệp Mộ Sanh.
Nhỡ đâu hắn không nhịn được, khiến Mộ Mộ hoảng sợ thì làm sao bây giờ?
Hay là đêm nay mình ngủ sofa?
Trước đây hắn vẫn luôn ôm cơ thể mềm mại của Diệp Mộ Sanh đi ngủ, hôm nay đột nhiên nằm một mình trên sofa lạnh lẽo, nhất định không quen......
"Ba à, làm sao vậy?" Diệp Mộ Sanh hỏi.
"Không sao." An Cẩn Thâm lắc đầu.
"Không sao thì mau lại đây ngủ đi, con muốn ôm ba." Diệp Mộ Sanh nói.
"......" Nhìn khuôn mặt đáng yêu của Diệp Mộ Sanh, trong đầu An Cẩn Thâm bỗng hiện lên hình ảnh trong camera, vành tai lại đỏ bừng.
"Mau tới đây!" Đợi một lát cũng không thấy An Cẩn Thâm sải bước, Diệp Mộ Sanh thúc giục.
"......" An Cẩn Thâm trong lòng hơi thở dài, bước về trước.
-------
tình phụ tử thiêng liêng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.