🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 195
Diệp Mộ Sanh tự mặc quần áo, nhìn dép lê hình Cậu Bé Bọt Biển dưới giường, suy tư một lát, rồi xỏ dép đi vào toilet.
Nhìn An Cẩn Thâm đang giặt quần lót, Diệp Mộ Sanh muốn nói lại thôi, rũ mắt xuống, mím môi nhẹ giọng gọi: "Ba ba......"
Xưng hô này thật hơi khó có thể mở miệng......
"Làm sao vậy?" An Cẩn Thâm ngừng động tác trong tay, lia mắt nhìn Diệp Mộ Sanh đang chắp tay sau lưng, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, hỏi.
Diệp Mộ Sanh cắn môi, tai mèo chuyển động trái phải, xua tan hình ảnh trong đầu mình, nhấc mí mắt lên, bình tĩnh nói: "Ba ba, nhân cách thứ 3 của người có tính cách khác biệt lớn nhất, sao người lại có nhân cách trẻ con vậy? Bởi vì Cậu Bé Bọt Biển sao?"
Ánh mắt An Cẩn Thâm nhu hòa mà nhìn Diệp Mộ Sanh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi đầu giặt quần lót, không có trả lời Diệp Mộ Sanh.
"Ba ba......"
Nhìn quần lót màu vàng trong tay, An Cẩn Thâm buông tiếng thở dài, nói: "Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng ta và mẹ sẽ cùng nhau xem Cậu Bé Bọt Biển, mỗi lần như vậy ta rất vui vẻ."
Diệp Mộ Sanh cất bước, vì chỉ cao đến eo An Cẩn Thâm, nên cậu chỉ có thể ôm chân An Cẩn Thâm: "Ba ba để con ở đây, mua quần áo cho con, ở cạnh con, con cũng rất vui vẻ."
An Cẩn Thâm cụp mắt, nhìn bàn tay nhỏ ôm mình, tiếp tục nói: "Ngày mẹ ta qua đời, bà cũng cùng ta xem Cậu Bé Bọt Biển. Cậu Bé Bọt Biển mỗi ngày đều cười hì hì, giống như không có phiền não gì, vô ưu vô lự, ta rất hy vọng trở thành như vậy."
An Cẩn Thâm bận tâm Diệp Mộ Sanh vẫn là trẻ con, không có kể hết, tỉnh lược thời thơ ấu của hắn, cùng với nguyên nhân mẹ mình qua đời, nhưng hắn không biết rằng mấy điều ấy Diệp Mộ Sanh đều biết hết.
"Cho nên Tiếu Tiếu liền xuất hiện ạ?" Diệp Mộ Sanh nghiêng đầu, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của An Cẩn Thâm nói.
An Cẩn Thâm vắt quần lót bỏ vào chậu, lấy khăn tắm lau tay, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Mộ Sanh, nhìn thẳng vào cậu, ôn nhu nói: "Ừm, Mộ Mộ, ta hy vọng con cũng giống như Cậu Bé Bọt Biển, vô ưu vô lự, sống lạc quan."
"Ba ba đừng vứt bỏ con, con có thể vô ưu vô lự, sống lạc quan yêu đời." Diệp Mộ Sanh cười, trong lòng lại nổi lên một tia chua xót.
Vô ưu vô lự, sống lạc quan yêu đời?
Cậu cũng muốn như vậy, nhưng chuyện này vốn dĩ là không thể nào.
Nụ cười đáng yêu của Diệp Mộ Sanh làm trong lòng An Cẩn Thâm mềm nhũn, vươn tay nhéo khuôn mặt trắng nõn kia: "Ừm, ta sẽ không vứt bỏ con, ra ngoài chơi trước đi."
"Vâng." Đau thương trong lòng chậm rãi tan đi, bị An Cẩn Thâm nhẹ nhàng mà kéo mặt, nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh càng lớn. Nhưng ít nhất vẫn có hắn ở bên, cậu tạm thời có thể vui vẻ.
Diệp Mộ Sanh đi rồi, An Cẩn Thâm bưng một chậu nước, nụ cười sau cặp kính dần dần tan đi, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở dài.
Ngày đó, khi thấy ba mẹ nằm giữa vũng máu ở dưới lầu, hắn nhất thời không thể tiếp thu hiện thực.
Hắn hồi ức lại quá khứ bóng tối của mình, mỗi ngày ba mẹ đều cãi nhau ầm ĩ, ba ruột bạo hành......
Lúc ấy, hắn tình nguyện để ba đánh mình, ba mẹ cãi nhau, chứ không muốn nhìn thấy thi thể của bọn họ.
Dần dà, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cười hưng phấn và bóng hình của Cậu Bé Bọt Biển.
Cậu Bé Bọt Biển mỗi ngày đều cười hì hì, vô tâm vô phổi, vô ưu vô lự, đúng là dáng vẻ hắn khao khát.
Nên cứ như vậy đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên mà hắn hằng khao khát đã xuất hiện.
Chỉ là Tiếu Tiếu mặc dù thích cười, nhưng cũng rất thích khóc......
Bỗng nhiên một giọng nói non nớt dễ thương kéo An Cẩn Thâm trở về hiện thực.
Diệp Mộ Sanh vẫn chưa đi, hẵng đứng ngoài cửa, nhìn An Cẩn Thâm, cười nói: "Ba ba, giặt xong quần lót rồi chúng ta cùng xem Cậu Bé Bọt Biển đi."
Lúc trước là mẹ An Cẩn Thâm cùng hắn xem, bây giờ đổi thành cậu cùng An Cẩn Thâm xem. Nếu không quên được Cậu Bé Bọt Biển, vẫn thích Cậu Bé Bọt Biển vậy cậu sẽ xem cùng An Cẩn Thâm.
Nếu đã đổi thành cậu, như vậy cậu liền hy vọng về sau mỗi khi thấy Cậu Bé Bọt Biển, An Cẩn Thâm sẽ nhớ tới cậu, chứ không phải đoạn hồi ức không vui vẻ kia......
"Được." An Cẩn Thâm quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Mộ Sanh, nụ cười như gió xuân.
CHƯƠNG 196
Trong hai tuần sau đó, hai nhân cách khác của An Cẩn Thâm đều không có xuất hiện trở lại. Mà mỗi ngày Diệp Mộ Sanh một bên đều ra vẻ bảo bảo ngây thơ hồn nhiên, một bên trêu ghẹo An Cẩn Thâm.
Chẳng hạn như cởi sạch tắm rửa với An Cẩn Thâm, lúc ngủ làm bộ không cẩn thận đụng vào chỗ ấy của An Cẩn Thâm, hôn mặt An Cẩn Thâm,....
Mà ở trong mắt An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh chỉ là một đứa trẻ ngây thơ vô tri, cũng tùy ý để cậu làm loạn.
Hôm nay, Diệp Mộ Sanh vẫn như thường lệ, nhân lúc An Cẩn Thâm định tắm rửa, cậu đứng ở phòng ngủ cởi sạch, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, An Cẩn Thâm mới cởi áo khoác ngoài, mặc áo sơ mi trắng đưa lưng về phía Diệp Mộ Sanh, tay đặt ở trên eo, như là đang cởi thắt lưng.
Khi cửa phòng tắm mở ra, An Cẩn Thâm hơi ngừng lại, Diệp Mộ Sanh đi lên trước, vươn tay bao trùm tay An Cẩn Thâm: "Con giúp người cởi quần nhé."
An Cẩn Thâm không hé răng, Diệp Mộ Sanh mơ hồ nhận thấy được có chút không thích hợp, đang muốn mở miệng, An Cẩn Thâm bỗng nhiên quay đầu lại, một đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng Diệp Mộ Sanh.
"......" Diệp Mộ Sanh giật giật môi, nụ cười trên mặt hơi cứng đờ. Thảm rồi, đây là nhân cách thứ hai Nhậm Quý Uyên......
Trong lúc Diệp Mộ Sanh định lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với Nhậm Quý Uyên, bỗng Nhậm Quý Uyên trở tay nắm lấy cánh tay Diệp Mộ Sanh, tay kia nâng cằm Diệp Mộ Sanh lên.
"Hừ, hóa ra hắn thích trẻ con, lại còn là kiểu này à." Ngón tay Nhậm Quý Uyên lả lướt cánh môi mềm mại của Diệp Mộ Sanh, cười lạnh nói: "Trách không được lần trước mình định làm với người phụ nữ kia......"
Diệp Mộ Sanh đang suy tư đột nhiên bị lời của Nhậm Quý Uyên hấp dẫn lực chú ý, ngắt lời nói: "Phụ nữ!"
Hắn thế mà dám lén đi tìm gái!
"Trừng cái gì mà trừng, còn cosplay đồ ha, đúng là rất tình thú à nha." Nhậm Quý Uyên không có nói tiếp lời ban nãy, dùng sức nhéo cằm Diệp Mộ Sanh, ánh mắt nhìn thoáng qua tóc bạch kim và lỗ tai.
"Biến!" Sắc mặt Diệp Mộ Sanh dần dần chùng xuống, trực tiếp dùng chân đá mạnh vào chỗ dưới của Nhậm Quý Uyên.
"Đệt......" Nhậm Quý Uyên chịu đựng đau đớn dưới thân truyền đến, dùng sức khống chế ý đồ muốn đá tiếp của Diệp Mộ Sanh, con ngươi nổi lên âm u: "Dám đá tôi!"
"Tôi không chỉ dám đá anh, tôi còn dám......" Vừa dứt lời, Diệp Mộ Sanh cúi đầu, cắn lên bàn tay của Nhậm Quý Uyên.
Nhân lúc Nhậm Quý Uyên đau đớn hết sức, Diệp Mộ Sanh lại dùng chân khác đá trúng đầu gối Nhậm Quý Uyên, tránh thoát vòng vây của hắn.
Nhưng vừa mới xoay người muốn chạy trốn, Diệp Mộ Sanh đã bị Nhậm Quý Uyên sắc mặt âm trầm kéo cái đuôi lại, cái đuôi là điểm mẫn cảm của mèo, nháy mắt thân thể Diệp Mộ Sanh cứng đờ, một dòng điện kích thích chảy vào trong cơ thể.
Nhậm Quý Uyên thấy vậy, con ngươi chợt lóe nghi hoặc, nhanh chóng nắm lấy vai Diệp Mộ Sanh, vang lên tiếng 'bịch', đè cậu xuống mặt đất, phần đầu lộ ở ngoài phòng tắm.
Đau đớn khi ngã xuống sàn nhà khiến đầu óc Diệp Mộ Sanh choáng váng không kịp suy nghĩ.
Nhậm Quý Uyên cười lạnh, xoay người Diệp Mộ Sanh lại, đối mặt với mình, dùng một tay nắm hai tay Diệp Mộ Sanh, rồi đặt ở đỉnh đầu Diệp Mộ Sanh.
Đè trên cơ thể trần trụi của Diệp Mộ Sanh, Nhậm Quý Uyên thờ ơ liếc nhìn vết thương đã rách và ửng đỏ dưới làn tóc, ngón tay thon dài sờ lên lỗ tai đong đưa kia.
Sau khi dùng sức kéo kéo, phát hiện cũng không thể kéo nó xuống, Nhậm Quý Uyên kinh ngạc nói: "Đây là thật à...... Cái đuôi cũng là thật luôn, vậy nhóc là mèo hả."
Mèo có thể nói, lại còn biến thành người, thật thần kỳ, không biết cấu tạo trong cơ thể con mèo này có giống người không nhỉ?
Nghĩ vậy hắn cong môi, nở nụ cười âm trầm, mà choáng váng trong đôi mắt màu xanh lam của Diệp Mộ Sanh cũng dần dần tan đi.
————
Lời tác giả, trùng hợp cũng là lời editor:
Diệp Mộ Sanh đến lấy tình yêu.
An Cẩn Thâm đến lấy tình thương.
Nhậm Quý Uyên đến lấy hận thù.
Tiểu Tiếu Tiếu đến lấy nụ cười.
Phiếu đề cử đến lấy quà.
Cho nên, mọi người hiểu mà.
Cầu vote ~
CHƯƠNG 197
Khả năng bởi vì biết Nhậm Quý Uyên là cùng linh hồn với người yêu, cho nên dẫu dáng vẻ Nhậm Quý Uyên âm u, hận không thể giải phẫu cậu, Diệp Mộ Sanh cũng không hẳn là sợ hắn.
Cậu có tính khiết phích nên để ý chuyện Nhậm Quý Uyên đã làm với phụ nữ chưa hơn.
Ở trong ánh mắt quái dị của Nhậm Quý Uyên, Diệp Mộ Sanh nhăn mi lại, hỏi: "Anh làm với phụ nữ?"
Nhậm Quý Uyên vừa rồi bảo chuẩn bị làm với phụ nữ, ý tứ chính là chưa kịp làm, nhưng nhỡ đâu trước đây hắn từng làm rồi thì sao!
Nhậm Quý Uyên cười lạnh: "Liên quan gì đến nhóc?"
"Thế à?" Diệp Mộ Sanh khép hờ mắt, lạnh mặt nhìn chằm chằm Nhậm Quý Uyên.
Mặc dù biết người yêu không có ký ức, nói như vậy cũng bình thường, nhưng trong lòng cậu vẫn khó chịu......
"Tức giận?" Bàn tay Nhậm Quý Uyên chậm rãi trượt xuống, sờ gương mặt Diệp Mộ Sanh, rồi lại nắm cằm Diệp Mộ Sanh.
"Tôi tức giận hay không thì liên quan đến anh sao?" Diệp Mộ Sanh trừng mắt, ngữ khí hung tợn, nhưng khuôn mặt non nớt cùng giọng shota làm cho dù cậu hung tợn như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn rất dễ thương.
"A, nhóc có biết không? Dáng vẻ này của nhóc, khiến người ta muốn đè nhóc ở dưới thân, mạnh mẽ mà thao!" Nhậm Quý Uyên cười, thu tay về kéo cà vạt.
"Anh......" Mới vừa mở miệng liền thấy gương mặt tuấn tú của Nhậm Quý Uyên càng ngày càng gần, trong lòng Diệp Mộ Sanh cực kỳ không thoải mái mà quay đầu, môi Nhậm Quý Uyên rơi vào khoảng không, rồi hôn ở trên mặt cậu.
"Không muốn tôi chạm vào, chậc...... Nhóc cùng An Cẩn Thâm đã làm bao nhiêu lần rồi?" Nhậm Quý Uyên cầm cà vạt vươn về phía đỉnh đầu Diệp Mộ Sanh.
"Tôi không có cùng...... Anh làm gì đó?" Diệp Mộ Sanh quay đầu lại nhìn thấy cà vạt vụt qua mắt mình, khiếp sợ nói. Chẳng lẽ hắn muốn làm mình......
"Làm nhóc." Nhậm Quý Uyên phun ra hai chữ, quỳ gối lên người Diệp Mộ Sanh, nắm chặt hai tay Diệp Mộ Sanh, đồng thời lật Diệp Mộ Sanh lại, sau đó nhanh chóng ép đầu gối vào cái chân giãy giụa của cậu.
Mặt bị áp xuống mặt đất, dán vào sàn nhà, vết thương vừa trầy da bắt đầu chảy máu, nhiễm đỏ cái trán trắng nõn.
Cảm giác được chiếc cà vạt quấn quanh tay mình, sương nước hiện lên trong đôi mắt màu xanh lam của Diệp Mộ Sanh: "Anh đừng như vậy......"
Bị trói hai tay, đợi lát nữa cậu muốn chạy thì càng khó.
Người dưới thân lay động, làn da mềm mại mịn màng xuyên qua một lớp vải cọ xát mình, càng làm cho ánh mắt của Nhậm Quý Uyên sâu thẳm.
"Lần trước hắn phá hủy chuyện tốt của tôi, lần này tôi sẽ thay hắn...... yêu thương nhóc thật tốt." Nhậm Quý Uyên một bên thắt nút cà vạt, một bên nói.
"......" Diệp Mộ Sanh không nghe thấy lời Nhậm Quý Uyên nói, rũ đôi mắt xuống, cắn môi suy tư.
Cậu vốn dĩ muốn dùng phương thức nước ấm nấu ếch xanh từ từ tán đổ An Cẩn Thâm, chờ thời cơ chín muồi, thì sẽ trao lần đầu tiên của cơ thể này cho nhân cách chủ.
Nhưng nếu hôm nay cứ như vậy mà bị nhân cách thứ hai thao, thì quan hệ giữa cậu cùng An Cẩn Thâm nhất định sẽ không giống như trước.
Hơn nữa nhân cách thứ hai này thế mà còn đi tìm gái, cậu càng không muốn làm cùng Nhậm Quý Uyên.
Mặc dù ở trên ý nghĩa nào đó, Nhậm Quý Uyên và An Cẩn Thâm kỳ thật là cùng một người......
Sau khi trói tay Diệp Mộ Sanh xong, Nhậm Quý Uyên cúi người xuống, hôn từ lưng Diệp Mộ Sanh lên, đến tận khi hôn đến cổ cũng không thấy Diệp Mộ Sanh hé răng.
"Sao không nói gì?" Nhậm Quý Uyên mặt không cảm xúc, nhưng lại vươn đầu lưỡi, liếm cổ Diệp Mộ Sanh một chút.
Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp phản ứng, lại cảm giác được tay Nhậm Quý Uyên sờ lên cái đuôi của mình, tức thì trong mắt Diệp Mộ Sanh hiện lên ánh sáng.
Đúng rồi, cậu có thể biến thành mèo!
---------
trói em bằng cà vạt :)))) nếu mà ngoan em sẽ bị thương, nếu mà hư em sẽ được phạt :)))) đừng vờn nhau nữa, em thích lắm. Bé Mộ càng ngày càng chủ động à nha, lươn lẹo cởi thắt lưng đồ ha =)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.