Edit: Cá ____ Hiện tại cốt truyện chính đã trôi qua một năm, chỉ còn một năm nữa là nữ chủ sẽ trở về giới võng phối. Mà Cố Thanh Thiển đã qua đời, lúc Cố Mạch Hàn học năm nhất là tiến vào giới võng phối, trở thành đại thần CV vòng ngôn tình. Nguyên chủ kém boss phản diện hai tuổi, hiện tại cậu là một học sinh lớp 12, còn phải phấn đấu thi đại học vào tháng 6. Sau khi ăn sáng xong, cha Diệp đến công ty tiện đường đưa Diệp Mộ Sanh đi học luôn. Nhìn những tòa nhà cao lớn mỹ lệ hiện đại trước mắt, Diệp Mộ Sanh cong môi, trong lòng cảm khái một trận. Căn cứ ký ức của nguyên chủ, Diệp Mộ Sanh đi tìm lớp. Có bạn học thấy Diệp Mộ Sanh đứng ở cửa phòng học bèn tiến tới chào hỏi: “Chào buổi sáng!” “Chào buổi sáng.” Diệp Mộ Sanh gật đầu, cười nói, sau đó tìm vị trí của nguyên chủ rồi ngồi xuống. Tại trường học, Diệp Mộ Sanh đặt khuỷu tay ở trên bàn, dùng tay chống đầu, một bên nghe giáo viên trên bục giảng bài, một bên nhìn vào sách giáo khoa toán. Mặc dù những nội dung này Diệp Mộ Sanh đều đã học qua trước đây, nhưng vì ở thế giới cổ đại vài chục năm, Diệp Mộ Sanh đã có chút xa lạ với tri thức. Tháng sau chính là tháng 6, trong một tháng này Diệp Mộ Sanh cần phải ôn tập lại những kiến thức cũ. Học sinh lớp 12 cần phải học rất nhiều sách. Hơn nữa nguyên chủ học ban xã hội, còn Diệp Mộ Sanh trước đây học ban khoa học tự nhiên, bởi vậy Diệp Mộ Sanh còn cần phải học thêm cả các môn xã hội. Cũng may Diệp Mộ Sanh thông minh, trí nhớ cũng không tồi, cho nên chuyện này đối với cậu mà nói cũng không phải việc gì khó. “Xem ra mình cần phải luyện thêm nhiều…” Diệp Mộ Sanh nhìn tờ nháp ghi đầy những con chữ, tự mình lẩm bẩm. Thật ra trước đây chữ Diệp Mộ Sanh rất đẹp, chỉ là ở cổ đại có thói quen dùng bút lông, hiện giờ đột nhiên đổi thành bút máy, cậu có chút không quen. “Cậu đang nói gì thế?” Bạn ngồi cùng bàn Diệp Mộ Sanh là một thiếu nữ rất đáng yêu, quay đầu hỏi cậu. “Không có gì.” Diệp Mộ Sanh chuyển bút máy trong tay, khóe miệng giương lên, nhẹ giọng nói. Vị trí của Diệp Mộ Sanh là bên cạnh cửa sổ, lúc này mặt trời treo cao trên không, ánh nắng ấm áp xuyên thấu len lỏi chiếu qua cửa sổ tiến vào, ôn nhu mà rơi tại trên người Diệp Mộ Sanh. Nhìn Diệp Mộ Sanh trước mắt còn đẹp hơn các nữ sinh, trong tai cô quanh quẩn thanh âm nhẹ như mây, bạn cùng bàn nhìn cậu đến ngây người một lúc. “Giáo viên đang nhìn cậu” Thấy bạn cùng bàn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Diệp Mộ Sanh đưa mắt về phía bục giảng, cười nói. Bạn cùng bàn sợ tới mức hoàn hồn, lại phát hiện giáo viên căn bản không có nhìn mình, vì thế bĩu môi nói: “Cậu gạt tôi.” Diệp Mộ Sanh cười, lấy một hộp chocolate từ trong ngăn bàn ra, đưa cho bạn cùng bàn rồi nói “Để bày tỏ sự biết lỗi tôi tặng cho cậu ăn.” “Lại là người khác tặng cho cậu à? Hâm mộ quá!” Bạn cùng bàn hỏi. “Ừm, hôm nay đến thì phát hiện cái này trong ngăn bàn.” Diệp Mộ Sanh gật đầu. Nguyên chủ ở trường học rất nổi danh, thường xuyên sẽ có người thổ lộ với cậu, có cả nam sinh. Bởi vậy trong bàn học nguyên chủ thường xuyên sẽ xuất hiện mấy thứ linh tinh như thư tình, quà, đồ ăn vặt,... Cuối cùng thư tình đều bị bay vào thùng rác, mà mấy món quà khác đều bị nguyên chủ cho người khác. Sau khi cậu cùng bạn bè của nguyên chủ đến căng tin ăn trưa, Diệp Mộ Sanh trở lại phòng học lấy điện thoại đặt trong cặp sách ra. Kỳ thật trường học không cho phép mang điện thoại, chẳng qua vẫn có rất nhiều người vụng trộm lén lút mang điện thoại đến trường học, trong đó bao gồm Diệp Mộ Sanh. Diệp Mộ Sanh dùng vân tay mở khóa, rồi click mở Weibo, tên acc Weibo của nguyên chủ chính là tên trong giới CV Tô Mạc Già. Vào Weibo, sau khi dùng ngữ điệu của nguyên chủ trả lời một vài tin nhắn, Diệp Mộ Sanh bắt đầu gõ ba chữ ‘ Tỏa Song Hàn ’ ở mục tìm kiếm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]