"Trong động Vô Nhai trên núi Vô Nhai có một đại yêu quái làm hại tứ phương, tự xưng là Đại vương Quạ Đen. Quấy loạn nhân gian hàng trăm năm, khiến trời đất không lúc nào yên bình. Hắn tàn nhẫn, độc ác mà gây sóng gió, đến nỗi động Vô Nhai hàng năm bao phủ một cổ huyết tinh chướng khí. Vì diệt trừ yêu quái, vô số nhân sĩ tu tiên đã chết tại nơi này. Tiền bối đại năng lên đây rất nhiều lần nhưng cũng đi trở về rất nhiều lần, cho đến khi...... Ngươi bắt được hắn."
Tô Duyên mở to mắt, phát hiện chính mình đang đứng ở trên đỉnh núi, gió núi phần phật, đem những lời Y Y vừa nói cuốn bay đi mất. Nàng thử gọi Y Y: "Vừa nãy là gì vậy? Bối cảnh trò chơi à?"
"Đúng vậy, ngươi trời sinh là kỳ tài tu tiên toàn linh căn, vốn dĩ tính cách bất hảo, suốt ngày chơi bời lêu lỏng. Bỗng có một ngày tự nhiên ngộ đạo, một đường tiến giai, tiến bộ vượt bậc. Hiện giờ lại lập được công lớn, Đại ma vương Quạ Đen đã từng hô mưa gọi gió bây giờ mặc cho ngươi xử trí." Y Y nghiền ngẫm mà cười khẽ.
"Hiện tại bắt đầu, ngươi có thể ở trong não mà hỏi ta bất luận vấn đề gì, cũng có thể ở ta lấy đi bất cứ đạo cụ nào cũng được. Kế tiếp liền lấy mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ, hưởng thụ trò chơi này đi."
Y Y không nói chuyện nữa, Tô Duyên nhìn đạo bào của chính mình, lý giải một chút ý tứ tính cách bất hảo.... Này vừa nhìn thấy liền biết không phải loại người đứng đắn! Nàng giơ tay lên, quả nhiên cảm giác được linh lực kích động, lại không khỏi có chút vui vẻ, dĩ vãng xem phim tiên hiệp đều thấy bọn họ vượt nóc băng tường. Không nghĩ rằng hôm nay nàng cũng có thể trở nên giống bọn họ, không biết liệu nàng có 'trâu', có là thiên tài giống nhân vật chính không nhỉ?
"Đưa ta đến chỗ Đại ma vương nào!" Tô Duyên đắc ý cười.
Tâm tình kích động dần dần bình tĩnh lại, lúc này nàng mới nghe thấy trong sơn động truyền đến từng trận áp lực tiếng thở dốc, đây là...... Tô Duyên nắm chặt bội kiếm, âm lãnh bước vào trong động.
Lá khô bị đạp phát ra tiếng vang thanh thúy, trong lòng Hàn Sở Nặc căng thẳng, nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Mới lúc nãy Linh nói muốn đem hắn đưa đến bên người Tô Duyên, không nghĩ tới lại dùng một đống dây đằng trói hắn lại, quả thực vô cùng nhục nhã! Còn ở bên tai mình thao thao bất tuyệt về bối cảnh trò chơi. Hàn Sở Nặc xoắn thân mình ý đồ tránh thoát của dây đằng, hắn cảm thấy trong não của bản thân có một bãi phân nên mới chơi cái trò chơi quỷ quái này. Ở trong trò chơi vãn hồi bạn gái có ích lợi gì sao? Hắn còn không bằng dùng thời gian này ở bên ngoài cầu xin Tô Duyên tha thứ, phát bao lì xì 520 đều đáng tin cậy hơn thứ này! Mấu chốt là...... Ừm..... Mấu chốt là trò chơi này thể nghiệm cảm cũng quá chân thật đi.
Một sợi dây đằng thô bằng một ngón tay bịt miệng hắn lại, làm hắn vô pháp nói chuyện, trên dây đằng còn không ngừng chảy ra chất lỏng sền sệt, ngọt ngào tựa như mật ong. Hàn Sở Nặc không cẩn thận nuốt một ít, cảm thấy yết hầu nóng lên. Lúc này, Tô Duyên đã đi đến chỗ của Hàn Sở Nặc, sau mười hai giờ ly biệt, hai người trong trò chơi gặp mặt.
"Quá giống!" Trong lòng hai người không hẹn mà cảm thán.
Hàn Sở Nặc không thể tưởng tượng mà nghĩ: "Hiện tại thông tin trên internet bị rò rỉ đến mức này à? Trò chơi này lấy ở đâu ra ảnh chụp của Tô Duyên? Nói là bạn gái, không nghĩ tới cùng Tô Duyên giống nhau như đúc, tuy rằng biết chỉ là một chuỗi số liệu, chính là nhìn gương mặt này cũng quá thẹn thùng!"
Nội tâm Tô Duyên thét chói tai: "Trò chơi này thật hiểu ta! Ta đã sớm muốn thao cái vẻ mặt rụt rè, muộn tao này của hắn! Tuy rằng nói chỉ là số liệu trò chơi...... Cũng không đúng, nguyên nhân chính là vì số liệu trò chơi ta mới có thể thả bay tùy tâm sở dục (1) của chính ta."
(1. Tùy tâm sở dục: Tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.)
Cre: Ái Ninh
Trong mắt Tô Duyên phát ra ánh sáng, lại trở nên suy ngẫm khi nhớ lại việc trước đó. "Để ta ngẫm lại đã, nhiệm vụ là làm hắn mang thai nhưng mà......." Nguyên bản nghe xong nhiệm vụ này nàng còn tưởng rằng là Y Y nói ngược, chính là lúc gặp "số liệu trò chơi" Hàn Sở Nặc, nàng bỗng nhiên có chút nhiệt tình. Xúc tua play, Tô Duyên hoài nghi trò chơi này đọc được quyển truyện nàng đã đọc trước đó.
"Đại ~ vương ~ Quạ ~ Đen" Tô Duyên cười xấu xa đi qua, thưởng thức Hàn Sở Nặc bị dây đằng gắt gao cuốn lấy, nàng ngả ngớn mà nắm cằm hắn, nói: "Có ngoan ngoãn chờ ta hay không?"
Hàn Sở Nặc khiếp sợ, hắn ra sức lắc đầu, phát ra tiếng khóc.
"Này, này này này tuyệt đối không phải Tô Duyên! Quá OOC (2)!" Hắn nghĩ như thế liền cảm thấy chính mình thật quá đáng thương, bị một chuỗi số liệu cưỡng gian.
(*OOC ‹Out Of Characters›: Từ này thường được đề cập đến trong lĩnh vực diễn xuất, trong giới Roleplay. Dùng để nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.)
Tô Duyên chắp tay sau lưng đi qua đi lại vài bước: "Ngươi đường đường là đại yêu lại bị một tiểu bối mới ra đời là ta bắt lấy, không phục lắm đi? Không có biện pháp, ai bảo ta là thiên tài đâu ha ha ha ha......"
Quá sung sướng. Tô Duyên ở trong lòng thét chói tai, loại cảm giác 'trâu' này thật là quá đã mà!
Nàng tiếp tục nói lời kịch của nhân vật phản diện: "Hiện tại ngươi chỉ có một con đường, chính là lấy lòng ta. Nếu là ngươi chịu thua mà cầu xin ta, ta nói không chừng sẽ bỏ qua ngươi."
"Hu hu hu hu." Khoé mắt Hàn Sở Nặc đỏ bừng, nhìn đáng thương hề hề. Tô Duyên thấy thế giơ tay búng tay một cái, dây đằng bịt trên miệng hắn liền thu lại.
"Yêu đạo!" Không bị dây đằng bịt miệng lại nữa, quả nhiên Đại vương Quạ Đen vừa thở dốc vừa cao mày quắc mắt đối với Tô Duyên. Trên đôi mắt hắn thủy quang liễm diễm, một đôi môi mỏng bị chà đạp đến hồng nhuận dị thường, môi hồng răng trắng giống như trang điểm. Tô Duyên nhất thời trố mắt, thầm nghĩ: "Không bằng trở về thuyết phục Hàn Sở Nặc nuôi tóc dài, hắn mặc cổ trang đẹp như thế, tóc rối tung giống mấy đen làm cả người hắn càng trắng nõn. Vốn dĩ chính là cái chỉ biết chơi PUBG, mặc vào huyền y còn có loại tiên khí thế ngoại cao nhân thế này...... Không đúng, không đúng, đã chia tay."
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến sự thật đau lòng này, bắt đầu bới lông tìm vết: "Cái đồ Vương Bát Đản còn dám trừng ta? Nhìn bộ dạng hắn trừng tá giống như trinh tiết liệt phụ (3)!"
(3. Trinh tiết liệt phụ: Theo Nhạt hiểu là một người con gái (phụ nữ) dám dùng cái chết để giữ lấy sự trong sạch của bản thân?)
"Trinh tiết liệt phụ" hung tợn mà trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên đại suyễn một hơi, cả người suy sụp xuống dưới, cụp mi rũ mắt nói: "Thực xin lỗi, ta sai rồi, cầu xin ngài tha ta đi, tiểu nhân cũng không dám nữa."
Tô Duyên: "......"
Đây là cái loại triển khai gì đây?
Trò chơi này dựa vào tính cách của người thật đưa vào à? Câu vừa rồi giống như những lời từ cái miếng chó của Hàn Sở Nặc nói ra. Nàng lập tức nhớ đến mỗi lúc hai người họ cãi nhau, mỗi một lần như thế Hàn Sở Nặc đều sẽ qua loa xin lỗi cho có lệ, thế cho nên hiện tại nàng vừa nghe liền nổi trận lôi đình.
"Ngươi câm miệng cho ta!" Tô Duyên bỗng nhiên thúc giục linh lực, dây đằng tức khắc trói chặt Hàn Sở Nặc, hơn nữa trói càng ngày càng chặt. Dây đằng chảy ra từng giọt chất lỏng, mấp máy kéo cao hai tay của hắn, kéo ra hai chân hắn, quấn quanh vòng eo, đột nhiên thọc vào trong miệng của hắn.
"Huhu!" Khoé mắt Hàn Sở Nặc bị kích thích đến chảy nước mắt, hắn liều mạng giãy giụa chống cự nhưng càng giãy giụa thì dây đằng trên người hắn càng nhiều, càng trói chặt hắn. Rốt cuộc, 'xoạc' một tiếng, quần áo hắn bị dây đằng trên người xé rách. Quần áo trên người hắn bị xé thành những mảnh nhỏ, vương vãi khắp nơi. Hắn cảm thấy chính mình đầu váng mắt hoa, cơ thể cũng càng ngày càng nóng, chất lỏng ngọt ngào kia không ngừng rót vào trong miệng của hắn, bôi lên trên người hắn. Chỉ chốc lát sau, cả người hắn đã đỏ lên, thân thể mềm oặt vô lực
•••
Vì đây là game bối cảnh cổ đại nên Nhạt sẽ để ngôi xưng là ta-ngươi, ta-nàng nha.
Mặc kệ ngày mai thi hoá (môn học khiến tôi tha hoá) tôi ngồi đây edit truyện.
Nhạt rồi sẽ tha hoá nhưng hoá sẽ không bảo giờ tha cho Nhạt!
Lần đầu edit thể loại này + trình của Nhạt còn non nên là mọi người thấy chỗ nào chưa mượt thì đừng ngại ngùng gì mã hãy bình luận nha. Mãi yêu ❤️