Nguyễn Bạch Lộ sao có thể lưu lại, nếu lưu lại thì người bị chê cười chỉ có nàng, Nguyễn Bạch Lộ quyết đoán, "Ta đã không còn quan hệ với Mạnh Hoài Lễ, cũng không muốn gặp lại hắn."
Sự tuyệt tình của Nguyễn Bạch Lộ hiển nhiên đã khiến cho Mạnh Hoài Lễ bị tổn thương, không cần Thẩm Yếu động thủ, hắn đã tự ngã ngồi trên mặt đất.
Cố Uyển Uyển bàng quang nhìn vở diễn này, trong tình huống không biết oán hận ái tình của nữ tử và nam nhân kia, thì lựa chọn của Nguyễn Bạch Lộ không khó hiểu, không nhắc đến địa vị, chỉ luận dung mạo luận khí độ, Tần Vũ đã hơn nam nhân kia rất nhiều.
Còn về vấn đề yêu hay không yêu, có lẽ người ta tự tin, có thể trở thành bạn gái chính thức của Tần Thất gia thì sao.
Tần Vũ tựa hồ không thèm để ý tới việc bản thân trở thành trung tâm của nhàn thoại, hắn không quan tâm, hơn nữa cũng không có ai ở Thượng Hải dám chê cười hắn.
Mà cái tên Mạnh Hoài Lễ này, Cố Uyển Uyển chỉ cảm thấy hình như bản thân đã từng nghe thấy ở đâu đó, chẳng qua nàng không suy nghĩ nhiều, vừa xoay người liền ném chuyện đấy ra sau đầu, nàng cũng có công việc của chính mình.
Khi tiệc rượu kết thúc, Cố Uyển Uyển đã hơi say đi ra ngoài, lại phát hiện nam nhân xui xẻo kia vẫn còn ở đây, thời điểm đi ngang qua hắn, nam nhân kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy sự khiếp sợ.
Mạnh Hoài Lễ suy tư, nhíu mày, tựa như kinh ngạc, "Ngươi...... Ngươi là Cố Uyển Uyển."
Cố Uyển Uyển thấy rõ khuôn mặt của hắn, lập tức nhớ lại thân phận của đối phương, nàng lạnh nhạt lên tiếng, "Xin lỗi, ta không quen biết ngươi."
Hai hàng lông mày của Mạnh Hoài Lễ nhíu chặt, "Sao ngươi có thể không quen biết ta chứ?"
Kỳ thực nội tâm Mạnh Hoài Lễ có hơi do dự, trong trí nhớ gần như sắp phai nhạt của hắn, Cố Uyển Uyển chỉ là một nữ nhân phong kiến tục tằng vô tri không biết chữ.
Chứ không phải nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, thời thượng kiều tiếu trước mắt này.
"Có cần ta hỗ trợ không?" Thanh âm của Thẩm Yếu vang lên.
Hắn không đi cùng Thất gia, mà là ngồi trong xe ở bên ngoài nhà hàng, nhìn thấy khung cảnh vừa nãy, hắn cho rằng Cố Uyển Uyển bị người ta dây dưa, nên mới xuống xe hỏi một câu.
Quen biết lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có giao tình.
Đối mặt với Thẩm Yếu, Mạnh Hoài Lễ theo bản năng run rẩy một chút, hắn vội vàng đáp lại, "Xin lỗi, là ta nhận nhầm người."
Có vẻ là bị Thẩm Yếu giáo huấn rồi.
Cố Uyển Uyển thật sự quên mất Mạnh Hoài Lễ, đương nhiên nàng cũng không có ấn tượng tốt gì về Mạnh Hoài Lễ và Mạnh gia, khoảng thời gian ấy đại khái chính là ngày tháng cực khổ nhất trong cuộc đời của nàng, cho dù là lúc làm lá chắn cho Tần Thất gia, thì nàng vẫn được sống trong cẩm y ngọc thực[1], không bị hành hạ về thân thể, mà khoảng thời gian ở Mạnh gia, nàng là bị hành hạ cả về tâm lý lẫn sinh lý.
Mạnh Hoài Lễ nói hắn bị nhốt trong cái lồng giam mang tên Mạnh gia, bị tư tưởng phong kiến áp bách, rõ ràng người bị giam cầm bị áp bách thảm hại chính là nàng có được không, tuy rằng nguyên chủ Cố Uyển Uyển không nhận thức được điều này, còn nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng mà Mạnh Hoài Lễ đột nhiên xuất hiện ở Thượng Hải, còn lôi kéo Nguyễn Bạch Lộ, Nguyễn Bạch Lộ sẽ không phải là tình yêu đích thực mà hắn theo đuổi trước đây đấy chứ, tại sao hai người này lại rơi vào tình cảnh như vậy rồi.
Cố Uyển Uyển nhịn không được nghe ngóng một chút, tính tò mò sẽ giết chết con mèo[2] mà.
***
Chân ái của Mạnh Hoài Lễ quả thực là Nguyễn Bạch Lộ, hai người quen biết nhau, rồi nhanh chóng rơi vào bể tình khi đang xuất ngoại du học ở nước ngoài, biết Mạnh Hoài Lễ đã có thê tử, Nguyễn Bạch Lộ liền thay đổi thái độ, Mạnh Hoài Lễ nhìn thấy chân ái như thế thì lập tức trở về phản kháng gia đình phong kiến của hắn, thoát khỏi cuộc hôn nhân kiểu cũ của hắn.
Hắn thành công thoát khỏi cuộc sống hôn nhân không được xây dựng trên nền tảng của tình yêu, mặc dù bị song thân và thân thích oán trách, nhưng hắn không thèm để ý, làm việc xong liền quay về bên cạnh Nguyễn Bạch Lộ, cùng nàng trải qua quãng thời gian nùng tình mật ý[3] nơi xứ người.
Cho đến lúc Mạnh gia không còn cung cấp kinh tế cho Mạnh Hoài Lễ xuất ngoại du học, Mạnh Hoài Lễ mới biết, tình hình kinh doanh của gia đình ngày càng kém khả quan, Mạnh phụ Mạnh mẫu đã lớn tuổi, sức khoẻ giảm sút, không còn cung cấp kinh tế cho hắn nữa là bởi vì muốn hắn trở về giúp đỡ gia đình, chẳng qua bản thân Mạnh Hoài Lễ vốn dĩ không có hứng thú với kinh doanh, thậm chí hắn còn cảm thấy Mạnh phụ Mạnh mẫu đang lừa hắn, ý đồ muốn tiếp tục an bài nhân sinh của hắn.
Sau đó hắn dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mang theo Nguyễn Bạch Lộ tới Thượng Hải,
Trình độ phát triển của Thượng Hải không hề thua kém các thành phố lớn của nước ngoài, Nguyễn Bạch Lộ cũng rất thích nơi này, tham gia không ít hoạt động giao tế.
Phí tổn của hai người rất lớn, gia đình của Nguyễn Bạch Lộ không quá khá giả, càng không cần nhắc đến Mạnh Hoài Lễ đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, thành ra thu chi dần dần lấy trứng chọi đá[4]. Mạnh Hoài Lễ học tập ở nước ngoài, mong muốn của hắn là trở thành một thi nhân, nên hắn bắt đầu gửi bài cho vài tạp chí văn học.
Thơ của hắn được nhận, nhưng tiền nhuận bút[5] không cao, huống chi thơ ca chủ yếu dựa vào linh cảm, không phải muốn viết bao nhiêu liền viết bấy nhiêu. Hắn vừa phát sầu vì tiền, vừa hy vọng Nguyễn Bạch Lộ sẽ hạn chế tham gia các hoạt động giao tế, chỉ cần giảm bớt số lần mua trang phục mới, giảm bớt số lần mua đồ trang điểm trang sức mỗi tháng thôi, là có thể tiết kiệm được một số tiền không nhỏ.
Nguyễn Bạch Lộ lại không vui, nàng cho rằng Mạnh Hoài Lễ muốn nhốt nàng ở nhà, trói buộc nàng.
Hai người không ngừng khắc khẩu với nhau, mặc dù mỗi lần đều là Mạnh Hoài Lễ thoả hiệp trước, nhưng Nguyễn Bạch Lộ càng ngày càng không vừa mắt hắn, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít.
Một ngày nọ, Mạnh Hoài Lễ tỉnh dậy như thường ngày, chẳng qua thay vì nhìn thấy Nguyễn Bạch Lộ, hắn chỉ nhìn thấy một tờ giấy do Nguyễn Bạch Lộ để lại, nội dung là nàng đã không còn yêu hắn nữa, và yêu cầu hắn đừng có tìm nàng.
Mạnh Hoài Lễ cực kỳ thương tâm, không muốn tin đây là sự thật, hắn hỏi thăm nhiều người, mới biết Nguyễn Bạch Lộ đi theo Tần Thất gia danh chấn Thượng Hải, bọn họ dây dưa khoảng hai ba lần, hắn còn đuổi theo nàng tới bên ngoài tiệc rượu.
Mạnh Hoài Lễ bị đả kích, thất hồn lạc phách[6] trở về nhà, ngoại trừ cảm thấy thống khổ bởi vì sự tuyệt tình của Bạch Lộ, trong lòng hắn còn có một nghi vấn, nữ nhân kia thật sự không phải Cố Uyển Uyển sao?
Tạp chí văn học mà hắn gửi bài thấy hắn im hơi lặng tiếng[7] đã lâu, lo lắng hắn xảy ra chuyện hoặc là đã rời khỏi Thượng Hải, đặc biệt phái người đi tìm hắn.
Đối phương nghe hắn giãi bày nỗi lòng, bề ngoài an ủi vài câu, nội tâm lại thở dài một hơi, dám công khai dây dưa với người bên cạnh Tần Thất gia, hy vọng hắn có thể sống lâu một chút, đừng có liên luỵ tạp chí.
Mạnh Hoài Lễ hơi do dự, cuối cùng hắn vẫn quyết định hỏi về Cố Uyển Uyển, "Cố tiểu thư sao, nàng đến Thượng Hải vào hai năm trước, người ta lợi hại lắm đấy, xây dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện tại là người đứng đầu của thương hiệu thời trang nổi tiếng, tạp chí nhỏ như chúng ta muốn phỏng vấn nàng mấy câu thôi còn khó."
Người của tạp chí tuỳ tiện hàn huyên xong, cũng không lưu lại, nhanh chóng rời đi.
Mà Mạnh Hoài Lễ biết nữ nhân kia chính là Cố Uyển Uyển trong trí nhớ của hắn, liền ngây người.
......
Cố Uyển Uyển không nghĩ tới, đóng cửa ngồi trong nhà, hoạ trên trời rơi xuống, nàng còn chưa đi điều tra quá khứ của Mạnh Hoài Lễ, báo chí đã đưa tin chuyện của nàng với Mạnh Hoài Lễ, chính xác hơn thì nàng là sản phẩm đính kèm, thông tin chính vẫn là Tần Thất gia và nữ tử xuất hiện bên cạnh hắn ở tiệc rượu.
Gian tình của Mạnh Hoài Lễ và Nguyễn Bạch Lộ trong phút chốc lan truyền khắp Thượng Hải.
Hai người liên quan, một người là lão bản của công ty trang phục đang được truy phủng nhất Thượng Hải, không chỉ nổi danh trong nước, mà còn có xu hướng vươn ra hải ngoại, một người là Tần Thất gia sất trá phong vân[8], danh chấn Thượng Hải, khiến cho tất cả mọi người nhịn không được tò mò, Mạnh Hoài Lễ và Nguyễn Bạch Lộ này, rốt cuộc có mị lực lớn bao nhiêu.
Hiện tại, Cố Uyển Uyển đang đờ đẫn thưởng thức dưa hấu ở Nhan gia, dưa hấu ướp lạnh, vừa ngọt ngào, vừa lạnh lẽo thấm vào tận tim.
"Chuyện mà báo chí đưa tin là thật sao?" Thu Linh nhìn tờ báo, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Uyển Uyển.
Cố Uyển Uyển thả vỏ dưa chỉ còn một màu trắng xanh xuống,
"Hắn ấy à," Ngữ khí của nàng thay đổi trong nháy mắt, tựa như cảm thán, "Hắn là kiếp trước của ta, ta đã quên đi kiếp trước, bây giờ hắn sống hay chết, trở thành người như thế nào, đều không liên quan gì đến ta cả."
Cố Uyển Uyển cảm thấy câu tiếp theo có lẽ là, "Sao ngươi có thể quên ta chứ, tại sao ngươi lại có thể quên ta?"
Đáng tiếc Thu Linh không hiểu nàng, không có nói tiếp những lời đó, ngược lại mỉm cười hỏi một câu, "Có cần ta giúp ngươi giải quyết hắn không?"
Đoá hoa tường vi màu trắng trên vạt áo của nàng khiến cho nàng càng thêm có vẻ ôn nhu kiều diễm, thần sắc của nàng thản nhiên giống như đang hỏi Cố Uyển Uyển rằng tối nay nên ăn gì.
Khoé miệng của Cố Uyển Uyển hơi giật giật,
Thu Linh cười khẽ, "Đùa thôi, nhưng nếu ngươi thật sự không thích hắn, thì ta cũng có cách để hắn vĩnh viễn không thể xuất hiện tại Thượng Hải."
Cố Uyển Uyển chớp mắt, mở miệng, "Ngươi đối đãi với ta thật tốt."
Thu Linh đáp lại, "Ngươi giúp đỡ Thanh tỷ kiếm tiền, ta giúp đỡ ngươi là điều đương nhiên mà."
Từ lúc nhận được cổ tức của công ty trang phục từ Cố Uyển Uyển, thái độ của Thu Linh đối với Cố Uyển Uyển cũng thay đổi, từ một cô nương có phẩm cách không tồi lên người có ích cho Thanh tỷ.
Cuối cùng Thu Linh vẫn trấn an Cố Uyển Uyển hai câu, người đứng sau bài báo có khả năng cao là muốn đối phó với Tần Thất gia, bằng không chẳng có ai dám công khai đào bới tai tiếng của Tần Thất gia như thế này đâu.
Cố Uyển Uyển bất đắc dĩ lên tiếng, "Cho nên ta là bị ngộ thương à?"
Sau khi trở về, Cố Uyển Uyển lập tức vực dậy tinh thần, nàng không phải là loại người gặp chuyện không như ý liền cảm thấy đất trời như sụp đổ, không phải chỉ là chiến tranh dư luận[9] thôi sao, nàng ở Thượng Hải mấy năm nay cũng không phải là giậm chân tại chỗ.
Ngày hôm sau, một cơ quan báo chí có giao hảo với Cố Uyển Uyển đưa tin về cuộc đời của Cố Uyển Uyển, Cố Uyển Uyển không ngốc, không có sử dụng cách nói kiếp trước kiếp sau giống như thời điểm trò chuyện với Thu Linh, mà là uyển chuyển một chút, tỏ vẻ bọn họ đã ly hôn, không còn quan hệ, tạm biệt từ đây, ai cũng vui vẻ.
Tuy rằng thế đạo hiện tại tương đối khắc nghiệt với nữ tử về vấn đề thanh danh, nhưng Cố Uyển Uyển thì khác, nàng có địa vị có trình độ, nên mấy tin tức nhỏ bé như vậy căn bản không hề ảnh hưởng tới nàng.
Chẳng qua thời gian này, Mạnh Hoài Lễ ngược lại tìm nàng vài lần, lần nào hắn cũng đau khổ cầu xin, "Ta biết ngươi và Tần Thất gia có quen biết với nhau, ta xin ngươi, ngươi giúp ta gặp mặt Bạch Lộ đi, được không?"
Cố Uyển Uyển trực tiếp để người của phòng tuần bộ đưa hắn đi.
Tần Vũ càng không dây dưa nhiều, khoái đao trảm loạn ma[10], dứt khoát đổi người, mà Mạnh Hoài Lễ gây ra mọi thứ cũng nhanh chóng biến mất khỏi Thượng Hải.
Nguyễn Bạch Lộ lại trở nên nổi tiếng vì sự kiện này, mặc dù bị Tần Thất gia vứt bỏ, nhưng kỹ thuật diễn xuất của nàng không tệ, không bao lâu sau liền trở thành một nữ minh tinh có chút danh tiếng, vô luận là thu nhập từ việc đóng phim hay là kết giao với phú nhị đại[11] cùng các thương gia giàu có, đều có thể đáp ứng khả năng tiêu dùng xa xỉ của nàng, ít nhất là vào lúc nàng vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp.
Tác giả có lời muốn nói: Không phải các tiểu thiên sứ muốn nhìn thấy chồng trước của Cố Uyển Uyển sao? Kết cục đây nha.
[1] Cẩm y ngọc thực (錦衣玉食): Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa là cuộc sống giàu sang.
[2] Tính tò mò sẽ giết chết con mèo: Hàm ý rằng có những việc ta không nên cố tìm hiểu vì nó có thể khiến ta gặp rắc rối.
[3] Nùng tình mật ý: Tình ý ngọt ngào sâu đậm.
[4] Lấy trứng chọi đá: Chỉ những cuộc đấu chọn không cân sức, báo trước cái kết thảm bại chắc chắn, ở đây là sự chênh lệch quá mức giữa thu và chi.
[5] Tiền nhuận bút: là khoản tiền do bên sử dụng tác phẩm trả cho tác giả hoặc chủ sở hữu quyền tác giả trong trường hợp chủ sở hữu quyền tác giả không đồng thời là tác giả.
[6] Thất hồn lạc phách (失魂落魄): Tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo âu.
[7] Im hơi lặng tiếng: Im lặng giấu kín, không bộc lộ thái độ, hành động của mình.
[8] Sất trá phong vân: Đứng đầu một cõi.
[9] Chiến tranh dư luận: Hay còn gọi là chiến tranh thông tin, chiến tranh tư tưởng công chúng tạo nền tảng giành lấy thế thắng áp đảo trên phương diện chiến tranh tâm lý và chiến tranh pháp lý. Đó là kiểu chiến tranh hoạt động liên tục, không ngừng nghỉ nhắm đến tác động nhận thức và thái độ. Chiến tranh dư luận nhấn mạnh đến tất cả các công cụ truyền tin và ảnh hưởng công chúng như phim ảnh, truyền hình, sách báo, internet, và mạng lưới truyền thông toàn cầu.
[10] Khoái đao trảm loạn ma: Đao sắc chặt đay rối, nghĩa là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.
[11] Phú nhị đại (富二代): "Thế hệ giàu có đời thứ hai", là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.
==========
Cứ tưởng là nhiệt huyết 3 phút, không ngờ Mạnh Hoài Lễ yêu Nguyễn Bạch Lộ thật
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]