Non xanh nước biếc[1], đại khái là từ ngữ đẹp nhất có thể miêu tả khung cảnh nông thôn ở thời đại hiện tại, dù sao thì ngoại trừ từ này ra, cô cũng không biết thêm từ nào khác.
Đãi ngộ của Khương Linh khi di chuyển đến Liễu Thụ thôn có tốt hơn những thanh niên trí thức ngày hôm qua một chút, toàn bộ chặng đường đều rất dễ chịu, đội trưởng sản xuất còn tự mình tới đón người.
Thôn dân của Liễu Thụ thôn chỉ biết rằng hôm nay sẽ có một vị bác sĩ đến, hoàn toàn không nghe nói tới chuyện đã xảy ra ở uỷ ban nhân dân huyện, đương nhiên là cả đại đội trưởng Tiếu Hồng Quân của Liễu Thụ thôn cũng vậy.
Chẳng qua, bác sĩ bây giờ, đều trẻ tuổi như thế sao? Tiếu Hồng Quân quan sát gương mặt quá mức non nớt của Khương Linh, trong lòng nghĩ thầm, cho dù hiện tại cô có nói bản thân vẫn còn đang học cao trung[2] thì chắc chắn cũng sẽ có người tin, bởi vì vẻ ngoài của cô thật sự chẳng khác gì đám thanh niên trí thức kia.
Sau khi các thôn dân nghe Tiếu Hồng Quân giới thiệu xong, cũng lén nghị luận với nhau, ánh mắt nhìn về phía Khương Linh tràn đầy sự nghi ngờ cùng không tin tưởng.
Khương Linh không quá để ý, lúc còn ở bệnh viện Thủ Đô số bệnh nhân tin tưởng vào trình độ của cô có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, nhưng mà khi đã nằm trên bàn mổ, thì không tin cũng phải tin.
Trạm y tế là một ngôi nhà tầng trệt có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-troi-sinh-nguoi-thang/3335232/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.