🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Nam vô pháp lý giải suy nghĩ của Hạ Hiểu Nhã, "Các cô gái trẻ ngày nay bị sao vậy, vì nam nhân chuyện gì cũng dám làm."
Nhưng hình như Tô Nam đã quên, cô chỉ sinh sớm hơn Hạ Hiểu Nhã 4 năm mà thôi.
"Tìm côn đồ huỷ hoại trong sạch của người khác là cái quỷ gì."
"Không còn trong sạch liền chia tay, loại nam nhân đó đáng để tranh giành sao."
Tô Nam nhịn không được phun tào một lúc lâu, quay đầu lại mới để ý nãy giờ Tiêu Hàm chẳng nói lời nào, chọc chọc ngón tay lên một bên má của đối phương, "Tiêu Hàm bảo bối, im lặng vậy, không có gì muốn nói à?"
"Chị nói hết những lời em muốn nói rồi." Tiêu Hàm nghiêng đầu trả lời, không phải cô không có gì muốn nói, chỉ là vào lúc Tô Nam đang phun tào, 9526 cũng phun tào, hai bên đều liên tục phun tào từ vấn đề này sang vấn đề kia, nên cô dứt khoát im lặng.
Lúc này Tiêu Hàm cùng Tô Nam đã quay trở lại cục cảnh sát, không bao lâu sau, Hạ Nhiên cũng tới, trông hắn còn có vẻ tiều tuỵ hơn cả nạn nhân Hạ Hiểu Nhã.
"Tôi...... Hiểu Nhã sẽ không sao chứ." Hạ Nhiên khẩn trương, cẩn thận đặt câu hỏi, lúc trước hắn không muốn báo án không chỉ vì bảo vệ thanh danh của em gái, mà còn vì đoán được người hạ dược có lẽ là Hạ Hiểu Nhã, sợ một khi cảnh sát tra ra, cô sẽ phải chịu cảnh lao tù.
Không nghĩ tới cho dù bản thân đã dùng mọi cách che lấp, cuối cùng vẫn không thể giấu được.
"Em gái của anh có hành vi vi phạm luật hình sự đấy, anh biết không?" Tô Nam nghiêm mặt nói với hắn.
Hạ Nhiên cúi đầu, gương mặt tuấn lãng lộ ra thần sắc thống khổ, "Em ấy dù sao cũng là em gái của tôi." Chẳng lẽ tôi thân làm anh trai lại đi giúp đỡ người ngoài, bỏ mặc em gái duy nhất của chính mình, Hiểu Nhã không sai, em ấy chỉ hơi mù quáng thôi.
"Ha hả, vậy anh thực sự là một người anh trai tốt nha." Cuối cùng Tô Nam đã hiểu cái tam quan kia của Hạ Hiểu Nhã từ đâu chui ra rồi.
Thân làm anh trai, huynh trưởng như phụ, lại không biết dạy dỗ em gái, dung túng đến cùng cực, làm ra chuyện không thể cứu vãn như ngày hôm nay, cũng chỉ là việc sớm muộn.
Hạ Nhiên do dự một chút, bỗng nhiên nói, "Nếu chúng tôi không tố cáo tên hỗn đản kia, em gái của tôi sẽ không cần tiếp nhận điều tra nữa phải không."
Tô Nam nhíu mày, "Anh có thể rút đơn tố cáo, dễ dàng buông tha cho kẻ đã huỷ hoại trong sạch của em gái anh sao."
"Không đời nào có chuyện tôi sẽ buông tha cho hắn." Hạ Nhiên siết chặt nắm tay.
Thanh âm của Tiêu Hàm đột nhiên vang lên, "Có tính tìm người phế hắn không."
Hạ Nhiên im lặng, thậm chí còn quay đầu tránh đi ánh mắt của bọn họ, Tô Nam liếc mắt nhìn qua liền biết, phản ứng kia có nghĩa là hắn thực sự từng định làm như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi đến cực điểm.
"Hiện tại là pháp chế xã hội chủ nghĩa, không thể tuỳ tuỳ tiện tiện sử dụng tư hình."
"Vậy em gái của tôi?" Hạ Nhiên ngập ngừng dò hỏi,
Tô Nam lạnh nhạt đáp lại, "Thực xin lỗi, đây là một vụ án hình sự, anh có rút đơn tố cáo hay không cũng chẳng quan trọng, quyết định nằm ở phía thẩm phán bên kia. Còn về em gái của anh, chúng tôi hoài nghi cô ấy có hành vi xúi giục phạm tội, chờ cô ấy xuất viện, chúng tôi sẽ lập tức gửi giấy triệu tập."
***
Tuy Hạ Hiểu Nhã mang danh người bị hại, nhưng nếu thực sự truy rõ ngọn ngành, thì cô tuyệt đối không thể tránh được tội danh xúi giục phạm tội, tên côn đồ kia cũng đã khai hết mọi chuyện, trước kia hắn chuyên đi làm thuê, ai thuê gì làm nấy, sau đó đột nhiên có một cô gái tên Hạ Hiểu Nhã tới tìm hắn, cho hắn tiền, nói hắn chỉ cần đi khủng bố tinh thần những nữ sinh mà cô chán ghét, bất quá đây thật sự là lần đầu tiên hắn làm loại việc này, bởi vì lúc đó Hạ Hiểu Nhã vung tay một phát liền chi hẳn 30 vạn, hắn nhất thời nổi lòng tham nên mới đáp ứng.
Theo lời khai, Hạ Hiểu Nhã nhắn tin địa chỉ khách sạn cho hắn, bảo hắn đúng 8 giờ tối phải có mặt trong phòng 508, khi tới 8 giờ, hắn dùng chìa khoá Hạ Hiểu Nhã đưa cho hắn để mở cửa, chẳng qua vào thời điểm ấy trong phòng chỉ có một màu đen nhánh, bản thân hắn lại đang chột dạ, sau khi xác định trên giường là một nữ nhân, lập tức nhanh chóng hành sự.
Không nghĩ tới hắn còn chưa hành sự xong, cửa đã bị phá, phát hiện nữ nhân trên giường cư nhiên chính là cố chủ của mình, hắn hoảng sợ đến mức đần cả người, cũng không dám khai ra sự thật.
Trong phòng họp của cục cảnh sát,
"Được rồi, nguyên nhân của vụ việc đã được làm rõ, bây giờ đến lượt vấn đề tại sao Hạ Hiểu Nhã lại uống ly rượu bị bỏ thuốc, và ai là người đưa nạn nhân đến căn phòng đó." Giang đội trưởng nghiêm túc nói.
Tiểu Mạc lên tiếng, "Kết quả giám định đã được gửi về, trên ly rượu chỉ có dấu vân tay của một mình Hạ Hiểu Nhã, còn căn phòng vì hỗn loạn trước đấy nên vô cùng lộn xộn, thành ra chẳng thu được dấu vết hữu dụng gì."
Giang đội trưởng hỏi, "Vậy khoa điều tra bên kia thì sao."
Tô Nam vừa gõ bàn phím, vừa trả lời, "Vẫn tiếp tục điều tra, hình như có chút manh mối rồi."
Một chàng trai trẻ tuổi đang gọi điện video với Thẩm Tâm Duyệt, thỉnh thoảng sẽ cười rộ lên làm lộ ra hai cái răng nanh,
"Tiểu Duyệt, chị yên tâm đi, bọn họ không thể tra ra em đâu."
Thẩm Tâm Duyệt nghe hắn nói vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô biết kỹ thuật internet của Vệ Duệ luôn rất tốt, "Nhưng sao em có thể trực tiếp đăng việc này lên diễn đàn như thế chứ?"
Giọng nói của Thẩm Tâm Duyệt tựa hồ mang theo chút oán trách, "Ân Triết đã biết chuyện rồi, chưa kể đến những ảnh hưởng không tốt đối với hiệp hội nữa."
Tuy rằng bài viết không đề tên, nhưng ngày hôm qua chỉ có Tiếu Ngạo Giang Hồ tổ chức tụ họp, mà chuyện tình tay ba giữa Hạ Hiểu Nhã, Ân Triết và Thẩm Tâm Duyệt trong trò chơi có thể nói là không ai không biết.
"Còn phải nói," Vệ Duệ bĩu môi, "Đều do Ân Triết, không thể bảo vệ chị chu toàn, thiếu chút nữa đã để nữ nhân kia giở trò quỷ, nếu không phải em lợi hại, cài thiết bị theo dõi máy tính của cô ta trước, thì làm sao biết được cô ta muốn thuê một tên côn đồ huỷ hoại trong sạch của chị."
"Chị không nghĩ tới lá gan của Hạ Hiểu Nhã cư nhiên lại lớn như vậy." Đến giờ Thẩm Tâm Duyệt vẫn còn hơi sợ hãi trong lòng, cũng may cô có một Tiểu Duệ luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô, một Ân Triết sau khi hiểu rõ nội tình không chỉ không trách cô, mà còn ủng hộ cô, nghe Ân Triết vì mình thề sẽ không bỏ qua cho Hạ gia, đại khái là chuyện khiến Thẩm Tâm Duyệt cảm động nhất.
Ý cười treo bên môi của Vệ Duệ ngẫu nhiên mang theo vài phần ngạo khí, "Nữ nhân kia quá mức ác độc, cục diện trở thành như ngày hôm nay, chỉ có thể trách cô ta gieo gió gặt bão."
"Lần này thật sự cảm ơn em rất nhiều, Tiểu Duệ." Thẩm Tâm Duyệt nhợt nhạt cười nói.
Nghe được lời này, Vệ Duệ lập tức vui vẻ ra mặt, Thẩm Tâm Duyệt là người chị gái đã luôn chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, nhận được sự tán đồng của cô, hắn sao có thể không cao hứng.
Khoa điều tra, một nữ cảnh sát dừng động tác trên bàn phím, nhìn màn hình một lúc lâu, sau đó quay đầu lớn tiếng thông báo,
"Đã tra được địa chỉ IP, là đơn nguyên xx của tiểu khu xx, chủ hộ Vệ Duệ."
Vài tiếng 'bang bang' vang lên, từng tiếng gõ cửa truyền vào tai của Vệ Duệ.
***
"Cho nên mấy người tới cửa hỏi thăm rồi?" Tiêu Hàm biết khoa điều tra bên kia đã bắt được người, các đồng sự thấy cô để ý đến việc này còn bừng bừng hứng thú kể về quá trình cho cô nghe.
Vốn dĩ khi bọn họ điều tra khách sạn có gặp phải vài phiền toái, bởi vì sau khi cảnh sát tới lấy băng ghi hình, giám đốc tưởng mọi chuyện đã kết thúc nên thuê người đến tân trang toàn bộ cơ sở vật chất, thành ra bọn họ phải chuyển mục tiêu sang những cameras phụ cận, tốn không biết bao nhiêu thời gian. May mắn là tên hacker Vệ Duệ kia cũng đủ kiêu ngạo, lúc đăng bài viết lên diễn đàn, để lại không ít dấu vết, các đồng sự của khoa điều tra tăng ca thêm vài tiếng liền tìm được người.
"Hỏi thăm chỉ là cách nói của ngoại giới thôi, hắn không thoát nổi cái tội danh hoạt động trung gian internet bất hợp pháp này đâu, chờ chúng tôi tra rõ sự việc xong, có khả năng mấy cô phải lên sàn rồi."
Tiêu Hàm hiểu rõ đối phương đang ám chỉ cái gì, tuy người tên Vệ Duệ kia thà chết không nhận, nhưng các đồng sự bên khoa điều tra cũng không nhiều lời, trực tiếp đem theo máy tính chuyên dụng của hắn về, trong đó chứa đầy đủ bằng chứng.
Nên nói người trẻ tuổi quá ngạo mạn sao? Có chút thiên phú liền tự tin bản thân sẽ không bao giờ thất bại, quả thực chẳng khác gì những kẻ trung nhị bệnh trong manga, anime cả.
Tiêu Hàm đột nhiên nhớ tới một sự kiện, "Không phải mấy người đang chiêu an các hacker có thiên phú sao."
Đồng sự bên khoa điều tra nhẹ nhàng mỉm cười, "Nếu chỉ tính riêng bản lĩnh của hắn thôi thì không có vấn đề gì, đáng tiếc chúng tôi không phải cái loại đói thì ăn vất, mất thì nói quàng[1], cho dù thiếu người cũng phải tìm dạng án treo hoặc án tù mấy tháng, còn như hắn, dẹp đi."
Lợi dụng năng lực của bản thân để mưu tư, chơi đến mức suýt dính vào án tử thế này, trừ phi hắn có khả năng nghịch thiên, bằng không thì phiền anh ngoan ngoãn nhận tội.
Vệ Duệ sa lưới, án này của Tiêu Hàm cũng gần tới hồi kết thúc, vừa lúc nên mời Thẩm Tâm Duyệt tiểu thư tới cục cảnh sát hỗ trợ điều tra một chuyến rồi.
Như thường lệ, Thẩm Tâm Duyệt không đến đây một mình, thân là bạn trai tốt thập toàn của cô, Ân Triết đương nhiên phải đi cùng, theo sau còn có luật sư riêng của nhà hắn, hắn không yên tâm để bạn gái của hắn một thân một mình đối diện với đám người này, ánh mắt nhìn Tiêu Hàm và các đồng sự chứa đầy sự hoài nghi cùng cảnh giác.
"Càng ngày chị càng cảm thấy bản thân giống phản diện." Tô Nam quay đầu thì thầm với Tiêu Hàm.
Tiêu Hàm và Tiểu Mạc phụ trách thẩm vấn, Tô Nam nói cô còn du͙ƈ vọиɠ cầu sinh[2], sợ một khi nhìn thấy những người đó sẽ nhịn không được phun tào mất.
Kỳ thật mọi chuyện đã thành ra như này, có thẩm vấn hay không cũng chẳng quan trọng, trong máy tính chuyên dụng của Vệ Duệ có lưu đoạn băng ghi hình bị khuyết thiếu kia, chính là cảnh quay Thẩm Tâm Duyệt tráo đổi ly rượu bị hạ thuốc, cùng khung cảnh Vệ Duệ nguỵ trang thành nhân viên tạp vụ của khách sạn đỡ Hạ Hiểu Nhã vào phòng 508.
Thẩm Tâm Duyệt kinh hoảng, "Tôi không biết cái gì hết, tôi thấy cô ấy có vẻ hơi say, nên mới đỡ người đến phòng nghỉ mà thôi."
Tiêu Hàm sửa lại lời nói của cô, "Thẩm tiểu thư, cô biết rõ kế hoạch của Hạ Hiểu Nhã, chúng tôi đã tra được nhật ký tin nhắn của cô cùng Vệ Duệ rồi."
Thực ra kể từ khi mất liên lạc với Vệ Duệ, Thẩm Tâm Duyệt hiểu, vạn sự đã trần ai lạc định[3].
Cô hơi cắn môi, đôi mắt rực sáng, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, "Tôi biết, nhưng vậy thì thế nào? Thuốc do cô ta chuẩn bị, người cũng do cô ta tìm đến, có liên quan gì tới tôi."
Tiêu Hàm ngẩn người tại chỗ, Tiểu Mạc trực tiếp trợn mắt há mồm, luật sư ngồi ở bên cạnh đưa tay đỡ trán, Ân đại thiếu gia à, hoá ra ngài thích người có đầu óc bị úng nước, thật sự không nhìn ra nha.
Sau khoảnh khắc im lặng trong chốc lát, Tiêu Hàm vẫn nghiêm túc trả lời vấn đề này của cô, "Rất liên quan, vì cô đang vi phạm pháp luật."
"Nhưng nếu tôi không trả thù, thì người xuất hiện trong căn phòng kia chính là tôi, người bị huỷ hoại mất đi trong sạch cũng là tôi."
Đôi mắt của Thẩm Tâm Duyệt ẩn chứa sự phẫn nộ cùng tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Tiêu Hàm và Tiểu Mạc giống như đang lên án bọn họ, lên án cả Hạ Hiểu Nhã hiện giờ không có ở đây. Cô không hiểu, cô chỉ khiến cho âm mưu của Hạ Hiểu Nhã thất bại, nhân tiện khiến cho cô ta không thể bày trò nữa, tại sao họ lại nói cô sai.
"Thẩm tiểu thư, xin cô hãy im lặng." Luật sư đứng lên, e rằng ông không thể hoàn thành uỷ thác của Ân đại thiếu gia rồi, bất quá với số chứng cứ hiện tại, ít nhiều gì cũng có thể tranh thủ các tình tiết giảm nhẹ.
Tiểu Mạc không còn bất kỳ hảo cảm nào đối với vị Thẩm tiểu thư này, trịnh trọng răn dạy một câu, "Thẩm Tâm Duyệt tiểu thư, thỉnh quân nhập ung[4], ăn miếng trả miếng[5], không còn là chế độ pháp luật thời nay, cô biết Hạ Hiểu Nhã có ý định đối phó cô, trong tay cô lại có đầy đủ chứng cứ, vậy tại sao cô không báo án."
Thẩm Tâm Duyệt cứng họng, chẳng lẽ muốn cô nói, cô không tin cảnh sát sẽ trừng phạt Hạ Hiểu Nhã à.
Kỳ thật cô và Hạ Hiểu Nhã có suy nghĩ giống nhau, cho rằng chỉ cần đối phương xảy ra chuyện, bản thân họ sẽ không cần lo Ân Triết bị người khác dây dưa nữa.
***
Hạ Hiểu Nhã cùng Thẩm Tâm Duyệt có chạm mặt một lần ở cục cảnh sát, đỏ mắt nhìn nhau như kẻ thù, khiến các cảnh sát đi với họ đều nhịn không được rùng mình.
Ân Triết thân làm nhân vật chính trong câu chuyện sau khi tới thăm Thẩm Tâm Duyệt hai lần thì không còn xuất hiện nữa, theo lời của luật sư, Ân Triết bị cha của hắn là Ân tổng nhốt lại trong nhà.
Ân tổng không để ý con trai thích người như thế nào, nhưng ông tuyệt đối sẽ không để cho một nữ nhân có tiền án trở thành con dâu của mình.
Thẩm Tâm Duyệt nghe xong liền hồn xiêu phách lạc[6], cho dù phải đối diện với phiên toà cũng chẳng buồn mở miệng.
Tiêu Hàm nhận lệnh từ cấp trên, đăng một bài viết lên diễn đàn võng du, thông báo đại thần Ân Vô Thương đã giải tán Tiếu Ngạo Giang Hồ, rời khỏi 《 Kiếm Hiệp 》.
Mấy cái này đều do cha của Ân Triết yêu cầu, dưới góc nhìn của ông, bởi vì con trai cả ngày trầm mê trong trò chơi, không chịu học hành đàng hoàng nên mới gây ra chuyện như thế này, tuy bên cảnh sát luôn chú trọng bảo vệ quyền riêng tư của những người tham dự án kiện, nhưng Hạ gia là một gia tộc có căn cơ lâu đời trong thành phố, huyên náo ồn ào đến như vậy, làm sao giấu được người của xã hội thượng lưu, khiến ông mỗi lần ra ngoài tham dự tiệc rượu đều phải chịu đựng không ít chê cười.
Ai ai cũng mỉa mai, nói mị lực của con trai ông thật lớn, có thể chọc cho một đám đào hoa vì tranh giành tình cảm của hắn mà không từ thủ đoạn.
Người làm chủ giống như Ân tổng, không coi trọng thứ gì hơn mặt mũi, thấy các ảnh hưởng tiêu cực càng lúc càng lớn liền quyết định đưa Ân Triết ra nước ngoài.
Chỉ một quyết định đã bóp nát ý muốn dùng gia thế thay ái nhân đối phó với Hạ gia của Ân Triết. Ân tổng không định ra tay chỉnh Hạ gia, đơn giản là vì chuyện đó chẳng có lợi ích gì.
Tiêu Hàm đang viết báo cáo ở cục cảnh sát, bỗng nhiên nghe được thanh âm thông báo của hệ thống, "Nhiệm vụ thứ hai, ngăn cản thế giới song song sinh ra, hoàn thành."
Tiêu Hàm vẫn còn đang quay tròn cái bút trên tay: "?"
Hoá ra thế giới này không chỉ có một nhiệm vụ.
9526 hò hét trong lòng, không, ký chủ, như vậy không bình thường đâu.
Cảm thấy mệt tâm sâu sắc 9526 tiếp thu tin tức thứ hai kể từ khi tới thế giới này,
"Thẩm Tâm Duyệt trọng sinh?" Chuyện này khiến Tiêu Hàm thực sự kinh ngạc, nguỵ trang thật tốt nha, cô đã từng điều tra quá khứ của Thẩm Tâm Duyệt, mọi thứ đều rất bình thường, không có cái gì không thích hợp.
Không đầu tư, không hiển lộ tài năng nào hơn người, cũng không sáng tác ra những tác phẩm ưu tú.
Quả nhiên, do cô quá xem thường người khác rồi. Tiêu Hàm khó có được lúc đánh giá cao Thời Không Cục sau lưng hệ thống, hai nhiệm vụ này có thể hoàn thành đều nhờ vào vận khí, nhưng nếu lần sau lại đụng phải người nguỵ trang tốt như Thẩm Tâm Duyệt thì làm sao bây giờ? Phúc bất trùng lai[7], vận khí của cô không thể lúc nào cũng tốt như vậy.
9526 đã vô lực phun tào: "......"
Bởi vì Thẩm Tâm Duyệt chỉ dụng tâm lên người Ân Triết, không quá để ý đến những chuyện khác, nói dễ hiểu hơn, mục tiêu của người ta chỉ có một mình cao phú soái Ân Triết.
Nhưng 9526 có thể nói gì đây, tư duy của ký chủ nhà nó đã bay lên chín tầng mây rồi.
***
Một thời gian dài sau đó, Tiêu Hàm không nhận được bất kỳ thông báo nào về nhiệm vụ, 9526 hơi tiếc nuối vì không thể kiếm thêm tích phân, Tiêu Hàm lại không quá quan trọng chuyện ấy, chú tâm làm thật tốt nhiệm vụ của một cảnh sát.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Tiêu Hàm không thoát ly thế giới nữa, mà tiếp tục cuộc sống hiện đại của cô.
Vốn tưởng rằng ở thế giới này cô sẽ chết già, không nghĩ tới lại vô tình gặp phải tai nạn máy bay, nếu như dùng phương pháp đặc thù của Vong Tình Quyết thì có thể sống sót, nhưng e là phải đối mặt với cơ quan an ninh điều tra.
Cho nên Tiêu Hàm lựa chọn tử vong.
Kết thúc nhiệm vụ, kết toán tích phân: 6000.
[1] Đói thì ăn vất, mất thì nói quàng: Vất là vơ vất, gặp cái gì cũng ăn. Người mất của thường xót của nên hay nghi ngờ quàng bậy.
[2] Du͙ƈ vọиɠ cầu sinh: Khát vọng muốn sống mãnh liệt.
[3] Trần ai lạc định: Mọi chuyện đã được định.
[4] Thỉnh quân nhập ung:
Vào thời Đường lúc Võ Tắc Thiên làm hoàng hậu đã bổ nhiệm một nhóm quan chức. Một người tên là Châu Hưng, người khác tên là Lai Tuấn Thần.
Có một ngày nọ, Võ Tắc Thiên nhận được một tin tố giác nói rằng Châu Hưng mưu kế tạo phản. Võ Tắc Thiên đã rất tức giận, ra lệnh Tuấn Thần đến để thẩm vấn Châu Hưng.
Lai Tuấn Thần biết Châu Hưng rất gian xảo, suy nghĩ vài ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một kế sách hay, hắn quyết định sẽ giăng bẫy để Châu Hưng tự thú .
Hắn ta chuẩn bị một bàn mâm cỗ thịnh soạn, mời Châu Hưng đến nhà của mình.
Trong tối đó, Lai Tuấn Thần giả vờ cau mày lo lắng nói: "Huynh đệ à, ta bình thường gặp phải những vụ phạm nhân có chết cũng không chịu nhận tội, không biết huynh có cách nào chỉ ta với?"
Châu Hưng đắc ý nói: "Có cách này hay này, đệ tìm một cái vò hũ to, để tên phạm nhân đó chui vô trong, hơ lửa hắn tứ phía, như thế thì khỏi sợ hắn không chịu nhận tội a?"
Lai Tuấn Thần liên tục gật đầu tỏ ý tán dương, lập tức lệnh cho người đem đến một cái vò hũ lớn, đốt lửa xung quanh rồi nói với Châu Hưng: "Trong cung có người tố giác huynh có ý tạo phản, xin lỗi huynh, hiện tại mời huynh tự chui vào trong cái vò hũ đi."
Châu Hưng mới biết là mình đã trúng kế, bị dọa sợ đến khiếp, quỳ xuống đất, liên tục dập đầu nói: "Ta có tội, ta có tội, ta xin nhận tội."
Sau này, người ta dùng thành ngữ "Thỉnh quân nhập ung" để chỉ những người bị chính cái cách của mình trừng trị chính bản thân mình.
[5] Ăn miếng trả miếng: là cụm từ mô tả hành động của một thành viên đối với một thành viên khác,... bằng hành động tương tự của đối phương khiến họ đã phải chịu đựng tổn thất nào đó về thể chất, tinh thần, bao gồm uy tín, danh dự,...
[6] Hồn xiêu phách lạc: Hồn và phách luôn là một nửa của sinh mạng con người. Trong tiếng Việt thành ngữ hồn xiêu phách lạc biểu thị cái ý "mất hết tinh thần và sinh lực do sự sợ hãi".
[7] Phúc bất trùng lai: may mắn không đến nhiều lần. May mắn chỉ đến một lần, những lần sau sẽ không được như vậy.
==========
Cuối cùng cũng xong, gần 4000 từ =="
Vừa bảo không thể lúc nào cũng may mắn, thì liền gặp phải tai nạn máy bay, miệng của Hàm tỷ linh thật đấy =)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.