Chương trước
Chương sau
Khi Chi Tranh đã chìm đắm trong cơn mê thuốc do uống máu của tên Trác Phồn, thì bỗng nhiên cánh cửa khách sạn bị đập mở. Dẫn đầu chính là cha của cậu ta - cựu cảnh sát Chi, phía sau còn không ít cảnh sát của đội phòng chống ma túy kéo đến.

Ông ta nhìn con trai hờ của mình đang không một mảnh vải che thân mà đê mê trong cơn nghiện thuốc liền muốn bật cười hả hê nhưng trước mặt các đồng chí cảnh sát, ông ta lại phải diễn. Nước mắt ông ta lưng tròng, luôn miệng gọi: "Chi Tranh... Chi Tranh... Con tôi... Sao con lại ra nông nỗi này..."

Vừa nói ông ta vừa bắt lấy cổ tay của Chi Tranh mà gọi trong khi cậu ta bị cảnh sát còng tay bắt đi. Nếu như tỉnh táo, Chi Tranh nhất định sẽ hét ầm lên, hất tay ông ta ra nhưng bây giờ cậu ta đã mê man đến mức không phân biệt được phương hướng nữa rồi.

Tứ thông qua camera, không khỏi bật cười, có chút cảm thấy hứng thú với chim hoàng yến của ông chủ.

Tứ biết tính cách của ông chủ, sẽ làm nhiều hơn nói, cũng sẽ không chia sẻ kế hoạch tàn bạo của mình cho tiểu kiều thê của mình. Nhưng dù vậy, Khúc Dạ vẫn có thể phối hợp đồng điệu với ông chủ để vở kịch càng thêm đặc sắc.

"Mưu mô lại đẹp đẽ... quả thật không cưỡng lại được."

Cảm khái trời sinh một cặp còn quá ít.

Thư ký Trương ít khi nói cũng gật đầu tán đồng: "Người ông chủ muốn, quả thật không tầm thường."

•••

Cái vị được tán thưởng không tầm thường hiện giờ đang ngáp ngắn ngáp dài, uống một ly sữa sau một đêm bị "hành hạ" tàn nhẫn.

Santa ngoe nguẩy cái đuôi, giọng điệu hài lòng nói: "Ông xã của chủ nhân quá đỉnh, không cần chủ nhân mở lời cũng khiến cho hai cái tên kia giết chóc lẫn nhau, quả đúng là thú vị."

Khúc Dạ không đáp nhưng nhìn vẻ mặt tự hào của cậu, Santa cũng đủ hiểu chủ nhân vui vẻ thế nào rồi. Xem như ông xã chủ nhân cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn...

Santa đang ngoác miệng cười, bỗng nhiên nó cảm nhận được gì đó mà ngay lập tức trở nên căng thẳng. Nó nhìn sang Khúc Dạ, quả nhiên cậu cũng cảm nhận được, có thể nói còn rõ hơn nó rất nhiều.

Mi tâm thanh tú nhíu lại, ly sữa trên tay cũng bị bóp vỡ tan tành, không gian xung quanh dần dần trở nên ngưng đọng, màu sắc dần ngả về một màu xám ngoét.

Khúc Dạ chậc một tiếng, chỉ một cái chớp mắt liền khiến cái tên trốn chui trốn nhủi giở trò ma quỷ hiện nguyên hình.

Một áo choàng xám chùm kín bóng đen với đôi mắt đỏ trong hư không cùng lưỡi hái tăm tối có thể chém tan hồn phách của kẻ phá hoại thế giới - Chấp pháp thời không.

"Ác thần Khúc Dạ, tội danh hủy hoại thế giới, ấn định tội danh chém nát hồn phách."

Giọng nói ồm ồm, khó nghe và lạnh băng đến cùng cực.

Đối diện với việc bị phán án tử, Khúc Dạ lại chẳng mảy may để tâm, cậu chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào: "Ngươi không phải là kẻ đầu tiên."

Không để Chấp pháp thời không hiểu chuyện gì, xung quanh gã bỗng nhiên xuất hàng ngàn vong linh với sự đói khát tột cùng khiến gã bối rối đến mức vung lưỡi hái chém loạn nhưng càng chém các ác linh càng xuất hiện nhiều hơn, nó như con sóng vô tận không hồi kết.

Santa học theo điệu bộ của chủ nhân, cũng cười đầy ẩn ý: "Lại có thêm đồ ăn rồi, lâu rồi mới được ăn Chấp pháp thời không."

Đôi mắt đỏ mở to đầy kinh ngạc, thấy thế Santa liền tiếp lời: "Cũng đã gần hai trăm năm kể từ ngày tên ngu ngốc tìm chết đến chỗ chủ nhân, ngươi là kẻ ngu tiếp theo."

Chưa để Chấp pháp thời không để lại di ngôn cuối cùng, toàn bộ ác linh đều đã đồng lòng cắn nát gã. Santa cũng không đợi thêm mà nhào vào nuốt lấy một phần lớn hồn thể của gã.

Khúc Dạ chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh thưởng thức cảnh đẹp ý vui. Đến khi gã ngu kia bị nuốt chửng hoàn toàn, không gian ngưng đọng đã trở lại bình thường thì cậu mới chuẩn bị lấy đồ dọn dẹp mảnh vỡ từ ly sữa.

Chỉ là khi tay đang định chạm vào mảnh vỡ, từ phía sau đã có một lực mạnh kéo cậu lại. Hơi ấm đột ngột bao bọc khiến Khúc Dạ không tự chủ được hé môi rên rỉ.

"Đừng đụng, để tôi."

Phong Lam chạm nhẹ môi của Khúc Dạ một cái rồi mới bắt đầu xắn tay áo dọn dẹp mớ hỗn độn.

Khúc Dạ nghiêng đầu, nhìn người đàn ông của mình vừa mới chạy bộ về, chiếc áo thể thao dính đầy mồ hôi nam tính, gần bả vai đến cổ còn thấp thoáng hình xăm.

Khúc Dạ khẽ liếm môi, hơi hơi thấp giọng như đang cố gắng kiềm chế chính mình: "Kim chủ, anh có biết... Lần đầu gặp anh, em đã thấy anh quyến rũ đến mức khiến em chỉ muốn lên giường với anh ngay lập tức..."

Cậu cười ngây thơ nhưng môi lại nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt: "Đêm đêm thác loạn, buổi sáng tuyên dâm..."

Phong Lam chợt khựng lại một chút, sau đó dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cậu: "Vậy em có biết lần đầu tôi gặp em đã có cảm giác gì không?"

Khúc Dạ khẽ lắc đầu.

Phong Lam không dao động đáp: "Nói hoa mỹ là từ lần đầu tiên gặp đã yêu, còn thẳng thắn thì là... vừa gặp đã cứng."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.