Thành phố H là một thành phố nhỏ cấp ba cấp bốn, kinh tế không nói là quá phát đạt nhưng có tính hòa nhập rất cao, rất nhiều người từ khắp nơi chọn đến đây làm công. Phần lớn bọn họ đều chọn sống ở các làng đô thị[1]. [1] Các làng đô thị là những ngôi làng xuất hiện ở cả vùng ngoại ô và trung tâm thành phố của các thành phố lớn của Trung Quốc, bao gồm Thâm Quyến và Quảng Châu. Chúng được bao quanh bởi các tòa nhà chọc trời, cơ sở hạ tầng giao thông và các công trình đô thị hiện đại khác.
(Nhìn ngộp thật sự)
- Cái gọi là làng đô thị chính là những tòa nhà ba bốn tầng cũ nát từ lâu, chúng nằm san sát nhau che chắn hết ánh sáng, mỗi phòng đều cực nhỏ còn tối tâm và ẩm thấp, thậm chí một số còn không có nhà bếp và phòng tắm độc lập, về cơ bản đến ban công cũng không có, muốn phơi đồ đều là treo lên cửa sổ, có những ngày mưa quần áo treo lên vài ngày đều ẩm ướt, lạnh lẽo. Làng đô thị không phải là nơi ở tốt nhưng có rất nhiều người lao động nhập cư chọn ở lại vì giá rẻ. Ở một tòa nhà thấp bé không đáng chú ý bên trong làng đô thị. Trong căn phòng trên lầu ba, cửa sổ đang mở với quần áo đang phơi, đem căn phòng vốn không có bao nhiêu tia sáng càng trở nên u tối, khó mà phân biệt được bên ngoài là trời đang nắng gắt. Mặt trời vào mùa hè luôn luôn phá lệ đến sớm. Nơi này có một phòng ngủ, một phòng khách, miễn cưỡng cộng lại cũng chỉ tới 5 mét vuông, lúc này trong phòng ngủ nhỏ tăm tối có một cô bé mười hai tuổi nằm trên giường. Hai mắt cô bé nhắm chặt, chau mày lại, trong miệng dường như đang thều thào lời gì đó, giống như là gặp ác mộng. "Ông đi đi, ông đi đi, tôi không muốn nhìn thấy ông". "Vì sao ông lại là cha tôi, tôi không muốn ông là cha tôi, ông có biết không, ông làm cho tôi rất mất mặt, bạn học đều cười nhạo tôi". ... Hình ảnh trong mơ không rõ ràng, mơ hồ là một người đàn ông có chút thấp còn có một cô bé, cô bé khóc lóc mắng nhiết người đàn ông, vẻ mặt tràn đầy sự chán ghét. Vẻ mặt của người đàn ông sốt ruột, trong mắt mang theo một chút bi thương không rõ ràng, ông dường như đang muốn nói gì đó nhưng cô bé kia lại không chịu nghe ông nói. "Ông có biết không, bạn học đều cười nhạo tôi, nói cha tôi là một công nhân quét rác, tôi thà là cô nhi cũng không muốn làm con gái ông". "Tôi ghét ông, tôi ghét ông, tôi mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy ông". ... Cảnh trong mơ thật kỳ quái, chỉ nhớ rõ khung cảnh cuối cùng là cô bé kia quay người chạy ra đường cái, phía trước là một chiếc xe vận tải chạy với tốc độ nhanh, cô nhóc bị đẩy ra và người đàn ông bị đụng bay ngã xuống vũng máu... "Không". — Trên giường, cô gái nhỏ đột nhiên mở mắt ngồi dậy, ánh mắt cô bé trợn trừng lên, tràn đầy sợ hãi và bối rối. Cô bé run rẩy vươn tay chạm lên mặt mình, tựa hồ có thể cảm giác được máu tươi nhớp nháp bắn lên trên mặt, xung quanh toàn là màu đỏ đậm của máu, đó là...máu của cha cô... Sau một hồi bình tĩnh lại, Lâm Bối Bối mới khôi phục bình thường. Sau khi tái sinh, mỗi ngày cô đều sẽ mơ thấy giấc mơ đầy máu này. Nó vừa khiến cô thống khổ cũng làm cô hối hận. Nếu lúc này có người ở đây nhất định có thể nhận ra, thân thể chỉ là một cô bé mười một mười hai tuổi này lại mang theo ánh mắt đầy tang thương không phù hợp với độ tuổi. Đúng vậy, Lâm Bối Bối đã tái sinh trở về, từ bốn mươi tuổi trở về năm mười một tuổi, đời này cô đến để chuộc tội cũng là đến để bù đắp những gì bản thân từng mắc nợ. 【 Kí chủ, đã đến lúc phải dậy, năm phút sau bài nghe tiếng Anh sẽ được phát cho cô.】 Một âm thanh máy móc vang lên trong đầu Lâm Bối Bối. Lâm Bối Bối không khỏi kinh ngạc, sau khi ổn định cảm xúc cô từ trên giường lập tức đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt... Lại nói sở dĩ Lâm Bối Bối có thể trùng sinh cũng là bởi vì cái "Hệ thống 009" này xuất hiện trong đầu cô, nó còn có một cái tên khác, gọi là hệ thống mười đứa con ngoan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]