Cho đến giờ thì tiền thưởng của Lâm Bối Bối cũng đã dùng hết. 
Hôm nay gió trời lành lạnh, từng cơn gió táp thẳng vào khuôn mặt làm cho người ta đau điếng. 
Đêm mùa đông luôn đặc biệt dài. 
Bên ngoài trời đã hơn bốn giờ nhưng hình như vẫn chưa có ai, chỉ có ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi trên mặt đất, tỏa ra một chút ánh sáng. 
Mặc dù thời tiết khắc nghiệt như vậy nhưng vẫn còn một số người phải bám trụ lại vị trí của họ. 
Lão Triệu vừa cầm chổi lên, xoay người một cái đã nhìn thấy ai đó ở không xa đi tới, nhìn qua thì có chút quen mắt, ông nheo mắt lại nhìn, muốn nhận cũng nhận không ra. 
"Lão Triệu, tôi tới rồi". — Cho đến khi người đàn ông đó đến trước mặt ông, chào hỏi ông bằng giọng nói quen thuộc đó. 
"Lão Lâm?". Đam Mỹ Hài 
"Ừ, sao vậy? Không nhận ra tôi à?" — Lâm Dũng cười cười. 
"Đúng thật là suýt chút nữa tôi không nhận ra ông, đừng nói chi hôm nay ông nhìn không giống mọi ngày". 
Có lẽ là vì trời lạnh, Lâm Dũng đeo khẩu trang chống gió, còn đội mũ trùm kín cả đầu và lỗ tai. 
Mặc dù ông ấy có mặc áo màu cam của công nhân vệ sinh, nhưng bên ngoài còn khoác chiếc áo khoác đã cũ và mỏng, bên trong còn bọc thứ gì đó làm người ta không thấy rõ, nhìn qua thấy có chút cồng kềnh, tuy nhiên khi nhìn rồi thì chữ đầu tiên hiện lên chính là: ấm áp. 
Đây đúng là ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-dua-con-ngoan/3025242/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.