Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Ở trong mắt của đám người Lưu Thừa Nghĩa, Lăng Dung từ trước tới nay chỉ là một người vô hình chỉ biết đi theo phía sau bọn họ, nhớ tới thì mang cô chơi cùng, nhớ không ra thì ném qua một bên không để ý tới.
Hơn nữa Lăng Dung từ trước đến nay không thích nói chuyện, luôn luôn cúi thấp đầu, vóc dáng không cao hình thể lại không lớn, y như đàn bà, khi Lưu Thừa Nghĩa nghĩ tới hắn ta muốn làm gì tên này thì nó chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
Mà hiện giờ cái bao cỏ này lại to gan như vậy dám đối nghịch với bọn họ, không sợ bị đánh à?!
“Mày nói cái gì?” Lưu Thừa Nghĩa dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
“Đưa khuyên tai của Tần Triều Dương cho tôi, về sau tôi muốn làm một học trò tốt, không muốn chơi cùng các người nữa.” Lăng Dung bình tĩnh nói, cho dù trước mắt có khoảng bốn người nam sinh cũng không sợ.
“Tao thấy hôm nay đầu óc mày bị nhúng nước rồi, cần phải dạy bảo một trận mới có thể bình thường trở lại!” Vốn đã bất mãn hành vi hôm nay của Lăng Dung rồi, hiện giờ còn dõng dạc muốn hắn ta đưa khuyên tai ngọc cho nó, là ai cho nó cái lá gan lớn như vậy, dám nói với hắn ta loại lời này!
Lưu Thừa Nghĩa đem sức lực toàn thân truyền cho nắm tay phải, hướng tới nửa bên mặt không bị tóc che khuất kia của Lăng Dung.
Nhưng mà không có âm thanh nắm tay đánh vào trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/255346/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.