Nhưng Vân Mạn Mạn biết đứa bé kia không phải bị bắt cóc mà là bị mẹ của mình vứt bỏ trên núi. Ban đầu gia đình kia cũng muốn nuôi đứa bé đó, nhưng khi đứa nhỏ đó lớn thì càng ngày càng không khống chế được, cả nhà đều bị ảnh hưởng, ngay cả cha của đứa nhỏ cũng không muốn về nhà. Vân Mạn Mạn biết tự kỷ rất đáng sợ, không ngờ là đứa bé Ân Âm sinh cho Cố Thế An lại mắc chứng tự kỷ. Chắc là Cố Thế An đã biết, không biết anh nghĩ như thế nào. Nếu như bị người khác biết anh có một đứa con tự kỷ, anh có cảm thấy mất mặt hay không nhỉ? Mà Ân Âm sinh cho anh một đứa con tự kỷ không biết anh có oán hận Ân Âm không? Có khoảnh khắc nào anh muốn vứt bỏ đứa bé kia không? Không cần biết là sau này Ân Âm có thể sinh cho Cố Thế An một đứa con khác hay không, nhưng hiện tại cô sinh ra một đứa tự kỷ là sự thật. Đứa nhỏ kia có lẽ chính là cái gai trong tình cảm giữa Cố Thế An và Ân Âm.
Rốt cuộc Vân Mạn Mạn cũng nhìn thấy hy vọng. Cô ta muốn sinh con cho Cố Thế An, sinh một đứa con khỏe mạnh trông giống như Cố Thế An. Đến lúc đó, cô ta tin Cố Thế An nhất định sẽ lựa chọn cô ta và đứa con khỏe mạnh chứ không phải lựa chọn Ân Âm với thằng ngốc mắc chứng tự kỷ kia. Vân Mạn Mạn che dấu nội tâm kích động, cô ta tự nhủ phải tìm một cơ hội để mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467668/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.