Lúc này bất thình lình nghe thấy Cố Thế An nói "thỏ con", làm cho lỗ tai Ân Âm gần như đỏ lên.
"Anh nói lung tung cái gì vậy? Anh ở đó chờ một chút, em sẽ dẫn Mộc Mộc tới liền". — Ân Âm nói.
"Hay là để anh đi đón hai mẹ con".
"Không cần, bên em đi qua đó cũng nhanh thôi".
"Được, vậy lát nữa anh ở quán cà phê đối diện công ty chờ hai người".
"Được rồi. Vậy em cúp máy đây".
Ngay khi Ân Âm sắp cúp điện thoại, Cố Thế An lại nói: — "Đợi đã".
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Còn, còn một chuyện rất quan trọng". — Giọng nói bên kia của Cố Thế An có chút ái muội.
Ân Âm: "Hả?"
"Chuyện rất quan trọng này chính là, vợ, anh nhớ em rất nhiều".
Không biết có phải là vì nghe qua điện thoại hay là do người đàn ông cố ý ép thấp giọng, mà thanh âm trong trẻo của anh có hơi trầm thấp, vừa như tiếng cello lại vừa như một loại rượu vang êm dịu.
Phảng phất như anh đang ghé vào tai, nhỏ giọng lẩm bẩm, ngay cả hô hấp nóng rực cũng phà vào bên tai, làm cho thân thể người ta tê dại.
"Biết rồi, biết rồi". — Ân Âm vội vàng cúp điện thoại, cô sợ chậm một bước thì ngay cả lỗ tai cũng bị bỏng.
Cái người Cố Thế An này, hai người đều đã là vợ chồng già mười mấy năm, lại còn sến rện quằn quại như vậy. Nhưng mà…
Ân Âm bất giác nở nụ cười, nhưng mà cái loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467656/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.