『 Buổi trưa, chúng tôi dã ngoại trên bãi cỏ giữa lưng chừng núi, thật ra cũng không tính là dã ngoại, chỉ là trải một miếng vải trên mặt đất, ăn sushi và hưởng thụ bầu trời xanh mây trắng với ánh nắng dịu nhẹ cùng làn gió ấm áp.
Cố Thế An đã bao nhiêu tuổi, thế mà còn trẻ con đi mua diều, hơn nữa còn là một con diều hình con thỏ, nhưng tôi cũng có thể hiểu được, Cố Thế An sinh năm thỏ, Mộc Mộc cũng là thỏ, mà ở trong tất cả các loài động vật, con vật mà người đàn ông Cố Thế An này yêu thích nhất chính là con thỏ trắng mềm mại.
Nhưng mà tôi cũng biết, anh mua diều hình con thỏ này phần lớn là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Mộc Mộc. Năng lực thả diều của Cố Thế An không tệ, rất nhanh con diều kia đã bay lên, anh vẫn luôn nói chuyện với Mộc Mộc, muốn thu hút thằng bé đi thả diều, nhưng Mộc Mộc lại không để ý đến anh.
Tôi có thể nhìn thấy một chút khoảnh khắc ảm đạm trong đôi mắt anh, nhưng rất nhanh lại sáng lên, thẳng đến khi Mộc Mộc đứng dậy, cất bước chân ngắn đi về phía anh và chạy xung quanh anh, tôi có thể cảm nhận được Mộc Mộc rất vui vẻ, Thế An cũng rất vui vẻ. Đó là lần tương tác đầu tiên của hai cha con bọn họ, mặc dù có thể chỉ là chúng tôi tự mình đa tình, có thể chỉ là Mộc Mộc đang đuổi theo ánh sáng, nhưng chúng tôi sẵn sàng mong chờ điều đó. Tôi đã lấy điện thoại di động ra và chụp lại cảnh đẹp này. 』
Lúc lưu lại ảnh, Ân Âm thuận tiện đăng ảnh chụp lên, bởi vì weibo này là công khai, cho nên lúc cô tải ảnh lên, chỉ dùng ảnh đại diện.
Weibo của cô trống rỗng, cũng không có thêm bất kỳ người bạn tốt nào, chỉ đơn thuần dùng nó để ghi chép, lúc đầu cũng không có fan, nhưng không nghĩ tới trong khoảng thời gian này cư nhiên có một ít fan cuồng chú ý, còn để lại bình luận ở phía dưới.
Ân Âm lật xem bình luận dưới weibo lúc trước.
『 Con tôi cũng mắc chứng tự kỷ, lúc đầu tôi cũng rất đau khổ, thậm chí muốn bỏ cuộc, nhưng sau khi nhìn thấy weibo của mẹ Mộc Mộc, tôi lại nghĩ, nếu tôi đã đưa bé đến với thế giới này thì tôi phải có trách nhiệm với nó. Tôi nghĩ rằng tôi vẫn có thể kiên trì. 』
『 Chúc phúc cho Mộc Mộc, hy vọng việc trị liệu của Mộc Mộc sẽ có hiệu quả tốt, hy vọng trẻ tự kỷ trên thế giới đều sẽ được đối xử tử tế. 』
『 Mỗi ngày ngồi đọc nhật ký của mẹ Mộc Mộc, tôi có thể cảm giác được mẹ Mộc Mộc nhất định rất yêu Mộc Mộc, là một người có tấm lòng rất dịu dàng. 』
『 Cha Mộc Mộc thật dễ thương, anh ấy là một người đàn ông tốt, mẹ Mộc Mộc phải quý trọng nha. 』
『... 』
Trên cơ bản tất cả đều là bình luận tích cực, Ân Âm nhìn mà khóe môi cong lên, tuy rằng weibo của cô vốn không phải để cho người khác xem, nhưng có thể thông qua internet nhận được sự ủng hộ của người khác, cũng coi như là một loại sức mạnh để kiên trì đi.
Trên thế giới luôn có rất nhiều người tốt bụng.
Ân Âm ở phòng khách, bên kia Cố Thế An đang ở phòng tranh trên lầu hai, sở thích duy nhất của anh chính là vẽ tranh, bởi vì quá mức ưu tú nên lúc anh học đại học đã học hai môn, trong đó một môn là mỹ thuật.
Khi có thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng anh sẽ vẽ một bức tranh.
Vì vậy khi mua biệt thự và trang trí, anh đặc biệt để lại một căn phòng làm phòng tranh.
Lúc này trong phòng tranh, Cố Thế An đang ở trước bảng vẽ, trong tay cầm cây cọ sơn dầu, bức tranh sơn dầu anh vẽ luôn có màu sắc tươi sáng.
Bức tranh gần như đã hoàn thành, trong tranh là một người phụ nữ dịu dàng và trầm tĩnh đang quỳ trước tượng Phật, trong lòng cô là một cậu bé và cô đang dốc lòng cầu nguyện.
Từ góc nghiêng của Cố Thế An, có thể nhìn thấy được gương mặt của cô gái và cậu bé, đó rõ ràng là Ân Âm và Cố Gia Mộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]