Ví dụ như hôm nay Ân Âm mua quần áo cho Cố Gia Mộc.
Ân Âm phải lặp đi lặp lại "Mẹ mua quần áo cho con".
Nếu Ân Âm cẩn thận tường thuật lại chuyện này, làm cho Cố Gia Mộc nhớ thật kỹ, vậy thì một ngày nào đó sau này khi Cố Gia Mộc nhìn thấy quần áo sẽ nhớ rõ là mẹ mua cho mình, có lẽ ở một thời điểm nào đó khi cậu bé nhìn thấy quần áo sẽ gọi "mẹ".
Hoặc có thể khi nhìn thấy mẹ, cậu bé sẽ nói "quần áo".
Đối với trẻ tự kỷ, khi chúng ta nói chuyện với chúng tương đương với việc chúng ta đang xuất mà những đứa bé đó thì không thể nào nhập, nhưng miễn là có sự kiên nhẫn, có lẽ chỉ cần hai, ba tháng thì sẽ có hiệu quả.
Bởi vì Ân Âm đặt quần áo trước mắt cậu bé, nên tầm mắt của Cố Gia Mộc bị ép nhìn lên trên đó, Ân Âm lặp đi lặp lại với con trai nhiều lần nhưng Cố Gia Mộc không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào.
Ân Âm kéo bàn tay nhỏ bé của con trai đặt lên quần áo, dẫn dắt cậu bé vuốt ve quần áo một cách cẩn thận.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của Ân Âm lại vang lên, đầu kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Cố Thế An.
"Hai mẹ con đang ở đâu?" - Cố Thế An hỏi.
Ân Âm biết Cố Thế An đã vào trung tâm thương mại nên gửi định vị cho anh.
"Được rồi, hai mẹ con ở đó chờ anh, anh sẽ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467618/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.