"Mộc Mộc, con bị làm sao vậy? Nói gì với mẹ đi". - Còn chưa đi vào anh đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Ân Âm.
Ân Âm bị từng đợt tiếng bước chân đánh thức, vừa tỉnh lại đã không thấy Cố Thế An bên cạnh, mà Cố Gia Mộc vốn nên ngủ trên giường nhỏ lại đang nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng.
Trông cậu bé có vẻ lo lắng, như thể có thứ gì đó đã bị phá vỡ một cách mạnh bạo, làm cho cậu bé thấy bất an.
Ân Âm theo bản năng mở miệng hỏi, nhưng Cố Gia Mộc không để ý tới cô, giống như không nhìn thấy cũng không nghe được, chỉ như một con thú nhỏ bất an nôn nóng.
Lúc này Ân Âm mới thật sự ý thức được, Mộc Mộc không có cách nào giao tiếp với mình.
Rõ ràng biết tâm trạng con trai lúc này đang không tốt mà cô lại chẳng biết an ủi nó như thế nào.
Ân Âm muốn đưa tay chạm vào con trai, nhưng lại sợ sẽ dọa đến nó.
Cố Thế An vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này."Thế An..." - Hai mắt Ân Âm đỏ hoe.
Cố Thế An ôm lấy Ân Âm, an ủi cô: - "Không sao đâu, chúng ta nên nghĩ xem nguyên nhân gì khiến cho Mộc Mộc trở nên như vậy".
Một đứa bé tự kỷ không thể nào vô duyên vô cớ bị nôn nóng bất an được, giống như lúc trước cậu bé đột nhiên xông lên đẩy ngã đứa nhóc kia vì thằng bé ấy cướp mất quả cầu thủy tinh của cậu bé trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467602/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.