"Bà xã ơi, em đừng im lặng, anh sợ lắm". - Cố Thế An kéo tay Ân Âm, sợ cô sẽ nghi ngờ anh.
Ân Âm nhìn bộ dạng đáng thương của anh thì mím môi cười, dịu dàng nói: - "Ừm, em tin anh".
Cố Thế An thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay cô và ôm chặt đứa con trai trong lòng, giọng nói dịu dàng: - "Đi thôi, chúng ta về nhà trước".
"Ừm".
-
Hai người mua một căn biệt thự nhỏ có hai tầng trong tiểu khu Lệ Hòa.
Vừa vào cửa Ân Âm đã nhận được điện thoại của bà nội Cố.
Ân Âm giật mình, một hồi lâu mới bắt máy.
"Mẹ".
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng, nhưng lại mang theo sự lo lắng: - "Ân Âm à, Mộc Mộc nó thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?"
Lúc Ân Âm về quê cũng không giấu diếm bà nội Cố, cô nói cho bà biết nguyên nhân mà ba năm qua Cố Gia Mộc khác thường có lẽ không phải do sự phát triển của thân thể, mà rất có thể là do những nguyên nhân ở phương diện khác, cô muốn dẫn thằng bé đến Đế Đô khám bác sĩ.
Bà nội Cố lo lắng cho cháu trai, không nói hai lời đã để cho Ân Âm mang Cố Gia Mộc đi, bà vốn muốn cùng nhau đi nhưng lại sợ gây thêm phiền phức cho bọn họ.
Mà kể từ khi họ rời đi, bà vẫn luôn suy nghĩ về điều đó và không dám gọi điện thoại cho tới bây giờ.
Lời bà nội Cố vừa nói ra, cổ họng Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467599/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.