Lúc này Đường Tăng cũng rất phiền muộn, đúng là hắn đã trách lầm Tôn Ngộ Không.Ngộ Không, con đang ở đâu, mau trở về đi, sư phụ trách lầm con rồi".
"Sư phụ, đại sư huynh là người có tình có nghĩa, con tin tưởng đại sư huynh nhất định sẽ trở về". - Sa Tăng an ủi nói.
Đường Tăng lẩm bẩm hỏi: - "Nó thật sự sẽ trở lại sao?" - Hắn đã viết thư từ mặt, làm tổn thương trái tim Tôn Ngộ Không, nó thật sự vẫn sẽ trở về ư?
Haizz, nếu không phải lúc trước con khỉ đó hành động lỗ mãng thì hắn cũng sẽ không trách lầm nó.
-
Bên kia, Tôn Ngộ Không đang cùng Ân Âm du sơn ngoạn thủy, cảm xúc hưng phấn ban đầu cũng dần dần nhạt đi.
Ân Âm liếc nó một cái: - "Còn muốn trở về?".
Tôn Ngộ Không nhìn về phía cô nói: - "Mẹ, con không cầu mọi người đứng về phía mình, con chỉ không muốn thẹn với lương tâm, nếu đã đồng ý đưa hắn đi Tây Thiên thỉnh kinh thì con phải làm được, không thể bỏ dở nữa chừng, con không cầu hắn đối xử với con bằng bao nhiêu tình nghĩa thầy trò, con chỉ muốn mau chóng đến Tây Thiên kia, lấy được chân kinh thì lúc đó liền có thể thoát thân, cùng mẹ tự do bay lượn trong thiên địa".
Vốn dĩ Ân Âm có chút tức giận với việc Tôn Ngộ Không muốn trở về, cô cảm thấy loại người như Đường Tăng không đáng, nhưng bây giờ nghe con trai nói như vậy cô lại trầm mặc.
Một lúc lâu sau cô vỗ vai Tôn Ngộ Không, nói: - "Con trai à, con đã khôn lớn rồi". - Con trai cô trưởng thành hơn cô nghĩ.
"Được rồi, con muốn làm gì thì làm đi, mẹ sẽ bồi con, sẽ ủng hộ con, cũng sẽ chờ con". - Ân Âm cổ vũ.
Khóe môi Tôn Ngộ Không giương lên một nụ cười nhẹ, nói: - "Cảm ơn mẹ".
Nó có thể không quan tâm đến bất cứ kẻ nào, kể cả Đường Tăng đã cứu nó khỏi Ngũ Hành Sơn, nhưng nó lại quan tâm Ân Âm, trong người nó lưu giữ dòng máu của cô, người đầu tiên nó nhìn thấy khi sinh ra là cô, cô cho nó một tuổi thơ tốt đẹp, từng bước dạy nó cách đi lại, dạy nó biết chữ, dạy nó đạo lý đối nhân xử thế, dạy nó phân biệt thiện ác đúng sai.
Mẹ là người quan trọng nhất đời này của nó, không một ai có thể thay thế được.
-
Lúc này ở Bạch Hổ Lĩnh, hang động của Bạch Cốt Tinh đã đốg một đống lửa cháy hừng hực, đó là lửa dùng để nướng heo và Đường Tăng.
Đường Tăng cũng đã được rửa sạch sẽ, chỉ còn nướng nữa là xong.
Mà Trư Bát Giới và mấy con heo khác cũng được mang lên, có heo đực cũng có heo nái, ngoại trừ Trư Bát Giới thì những con heo khác còn chưa biết là mình sắp bị ăn thịt.
Đám heo đực đang cực kỳ phẫn nộ với Trư Bát Giới.
"Đều do con heo này cướp mất vợ của ta, vốn là vợ nói đêm nay sẽ sủng hạnh ta". - một con heo đực ủy khuất nói.
"Vợ nhà ta đang mang thai heo con mà còn nhìn hắn, đúng là đồ hồ ly tinh".
"Không sai, đúng là hồ ly tinh".
Đám heo đực hùng hùng hổ hổ, mà hai con heo nái sợ Trư Bát Giới bị đánh nên giấu hắn ở phía sau, đi mắng đám heo đực.
Trư Bát Giới nằm ườn trên mặt đất phía sau heo nái, dường như chẳng còn tí sức sống gì.
Hắn dùng hết sức lực mới bảo vệ được sự trong sạch của mình, đáng tiếc, bảo vệ được sự trong sạch rồi nhưng lát nữa không phải cũng sẽ chết sao.
Đại sư huynh, ngươi ở đâu, mau tới cứu đệ.
Bạch Cốt Tinh xuất hiện trong bộ xiêm y màu trắng, gương mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo, hài lòng nhìn Đường Tăng và Trư Bát Giới.
Nàng ta phủi tay nói: - "Được rồi, mau đem người và heo xếp lên giá bắt đầu nướng, nướng xong là có thể ăn, đêm nay mọi người ăn một bữa lớn, không cần khách khí".
Dẫn đầu là mấy con heo bị cắt cổ, sau đó bị đưa lên giá.
Trư Bát Giới đứng lên, nhìn về phía mấy con heo vừa rồi mắng chửi mình, hiện giờ đã không còn tức giận, thân heo thì run lên bần bật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]