Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau khi tia nắng đầu tiên của ánh bình minh ló dạng, Ân Âm dần trở nên trong suốt sưới sự chứng kiến của Tôn Ngộ Không, mà ký ức về cô lại một lần nữa bị phong ấn đi trong trí nhớ của nó, cho dù Tôn Ngộ Không có nghĩ cách để giữ nhưng vẫn như vậy.

Tôn Ngộ Không chớp chớp mắt, nhìn quần áo xếp gọn gàng bên cạnh dường như có điều suy nghĩ.

Đây là quần áo của ai? Tại sao lại ở đây?

Tôn Ngộ Không cố thế nào cũng không nhớ ra, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn bộ quần áo kia thì đã rất thích, so với việc ăn đào tiên ở Thiên Cung hay uống rượu tiên còn thích hơn.

Nó nghĩ, chờ sau khi rời khỏi Ngũ Hành Sơn này, nó nhất định sẽ mang quần áo này đi, tất cả đều mang đi hết.

Ân Âm nhìn nó ngây ngốc lẩm bẩm thì không khỏi bật cười.

Đứa bé ngốc, bộ quần áo này căn bản là mẹ làm cho con mà, cho nên con cũng đừng có ham "mũ" của Đường Tăng kia.

Diễn biến sau đó giống như trong nguyên tác, Đường Tăng cưỡi ngựa đến, niệm chú phá đá, Tôn Ngộ Không cực kỳ vui mừng, suốt năm trăm năm cuối cùng nó cũng được ra ngoài.

Nhưng điều đầu tiên khi thoát khỏi là nó lập tức mặc quần áo để ở bên cạnh và cất những bộ khác đi.

Nhìn thấy quần áo vừa vặn, trên mặt Tôn Ngộ Không lập tức nở một nụ cười sáng lạn, trực tiếp lăn lộn trên trời dưới đất nhiều lần.

Sau đó Tôn Ngộ Không được Đường Tăng thu làm đồ đệ, chính thức bước vào con đường đi Tây Thiên thỉnh kinh.

-

Hai thầy trò bước lên con đường lấy kinh, Đường Tăng cưỡi ngựa, Tôn Ngộ Không dẫn đường, từ đông sang tây, thời gian vội vã trôi qua.

Ngày hôm đó hai người gặp sáu tên cướp ở trên núi, Tôn Ngộ Không đã giết chết hết sáu tên đó và xảy ra một trận cãi vã với Đường Tăng.

Tôn Ngộ Không đánh chết cướp, bảo vệ sư phụ cũng bảo vệ được đồ đạc của bọn họ, đúng lúc đang vui vẻ không ngờ lại bị Đường Tăng chửi bới.

Đường Tăng cho rằng Tôn Ngộ Không không nên trực tiếp đánh chết người, không thể bừa bãi vô cớ đả thương tính mạng người khác, người xuất gia phải có lòng từ bi, ngay cả con kiến cũng không đành lòng thương tổn, huống chi là mạng người, hoàn toàn không có một chút lòng từ bi nào, nên đưa người đến quan phủ mới đúng.

Nhưng Tôn Ngộ Không nói: — "nếu con không đánh chết bọn họ, bọn họ sẽ đánh chết người".

Đường Tăng nghẹn họng nói: — "Ta là người xuất gia, thà chết cũng sẽ không hành hung người. Huống hồ cho dù có chết, ta cũng chỉ có một người, mà bọn họ lại có tận sáu mạng người".

Ân Âm ở một bên nghe hai người tranh chấp chỉ muốn tặng cho Đường Tăng hai chữ "ngu ngốc".

Tôn Ngộ Không đánh chết người đúng là có chút xúc động, nhưng cũng không phải nó vô duyên vô cớ đánh chết người, đó là cướp bóc muốn hại mạng người, không biết lúc trước đã cướp và hại tính mạng của bao nhiêu người khác.

Hôm nay gặp phải Tôn Ngộ Không có pháp lực mạnh mẽ, nếu là một kẻ yếu thì chỉ có con đường chết.

Huống hồ Tôn Ngộ Không đánh chết cướp là vì bảo vệ Đường Tăng, ai cũng có thể chỉ trích nó nhưng Đường Tăng thì không có tư cách đó.

Ân Âm nghe được câu nói cuối cùng của Đường Tăng, đột nhiên cảm thấy Đường Tăng này đúng là có tốt chất "bạch liên hoa", cô cân nhắc một chút  cảm thấy lát nữa phải dạy dỗ "bạch liên hoa" này một bài học.

Mà lúc này Đường Tăng lại nói một câu khiến Tôn Ngộ Không trong nháy mắt nổi giận.

"Ngươi chính là vì luôn ngang ngược như vậy nên mới bị trấn áp dưới chân núi Ngũ Hành, ghê tởm, đúng là ghê tởm".

Ghê tởm, theo ý nghĩa của ngôn ngữ hiện đại chính là: Bạn thật đúng là đồ không ra gì!

Ân Âm nghe xong thì lập tức nổ tung: — "Ngươi mới là đồ không ra gì, con trai ta đem toàn bộ tâm ý bảo vệ ngươi, đổi lại ngươi nói nó là thứ không ra gì. Ngươi cũng quá lòng lang dạ sói đi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.