Ân Âm khẽ thở dài: — "Tô Chính, có một số việc làm sai không phải là có thể tha thứ, một số việc xảy ra thì cũng xảy ra rồi, không có cách nào quay đầu lại. Trước đây ta thật sự yêu chàng rất nhiều, sau khi cha qua đời chàng chính là toàn bộ sinh mệnh của ta. Nhưng cũng chính vì ta yêu chàng nên ta không thể ta thứ cho chàng, chàng hiểu không?"Tô Chính liều mạng lắc đầu, trái tim hắn đau đớn, hắn biết bản thân đã đánh mất tình yêu này nhưng hắn thật sự không muốn Ân Âm rời đi.
Tô Chính lập tức vào cung quỳ liên tục ba ngày ở cửa cung, hy vọng hoàng đế thu hồi thánh mệnh.
Nhưng hoàng đế đã hạ thánh chỉ sao có thể thu hồi.
Cuối cùng Tô Chính hôn mê được đưa về phủ quốc công, sau khi tỉnh lại hắn cũng bị buộc phải ký vào thư hòa ly.
"...Giải oán thích kết, càng mạc tương ghét, từ biệt đôi đường, mỗi bên vui vẻ. —— Tô Chính".
Bàn tay cầm bút của Tô Chính kịch kiệt run rẩy, nước mắt hắn rơi xuống thư hòa ly, nét chữ xiêu vẹo thẳng đến khi ký tên mình, bút của hắn rơi xuống đất, cả người ngã trên ghế, sức lực cùng sinh lực dường như bị vét sạch.
Lấy được thư hòa ly, Ân Âm lập tức mang theo Tô Nguyên Gia rời khỏi phủ quốc công. Chuyển đến nơi mà cô đã mua ở kinh thành trước đó.
Tô Chính còn sai người đưa tới rất nhiều thứ, ví dụ như vàng bạc các loại nhưng Ân Âm không lấy, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467485/chuong-221.html