Sau khi Ân Âm đi vào, Tô Nguyên Gia không giấu nỗi mà thông báo tin tức tốt này với cô.
"Thật sao?" - Ân Âm cũng có chút kinh ngạc, cô có lòng tin vào con trai, cũng chắc chắn thằng bé thông qua khảo hạch, không ngờ là Lâm Ngọc Cẩn lại muốn thu nhận Tô Nguyên Gia làm đồ đệ.
Đó là một bất ngờ lớn.
Cô nghe nói hiện giờ viện trưởng thư viện Lộc Sơn còn chưa thu nhận đồ đệ, nếu Tô Nguyên Gia thật sự được Lâm Ngọc Cẩn nhận đó chính là đại đồ đệ, hơn nữa Lâm Ngọc Cẩn cũng xem như là một nhà nho lớn, vậy thì tiền đồ của Tô Nguyên Gia rất là xán lạn.
"Tô Nguyên Gia thiên phú hơn người, Lâm mỗ rất vui mừng, muốn nhận thằng bé làm đồ đệ nên mạn phép hỏi ý tứ của Tô phu nhân. Ngài có thể yên tâm, nếu Tô Nguyên Gia trở thành đồ đệ của Lâm mỗ, Lâm mỗ nhất định sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ". - Lâm Ngọc Cẩn đưa ra cam kết.
"Có thể tiên sinh yêu thích là may mắn của Nguyên Gia". - Ân Âm tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trở thành đồ đệ của Lâm Ngọc Cẩn không chỉ là thân phận đơn giản như vậy, mà còn liên quan đến toàn bộ nhân mạch Lâm gia.
Không biết bao nhiêu người đọc sách vì danh nghĩa đồ đệ này mà sứt đầu mẻ trán, nhưng cho dù là hoàng tử, hoàng tôn nếu không được Lâm gia coi trọng thì cố gắng cũng không thể cưỡng cầu được.
Cho dù là hoàng đế thì cũng không dám đắc tội người Lâm gia.
"Được, vậy thì chọn một ngày lành làm lễ bái sư đi, Nguyên Gia đến đây, cầm lấy, đây là lể vật gặp mặt hôm nay sư phụ cho con". - Lâm Ngọc Cẩn lấy từ bên hông ra một viên ngọc bội tinh xảo.
"Cảm ơn sư phụ". - Tô Nguyên Gia cũng không từ chối mà nhận lấy.
Theo lý thuyết thì khảo hạch xong hai người có thể rời đi nhưng Lâm Ngọc Cẩn lại do dự không nói được gì.
"Viện trưởng Lâm còn có việc gì không?" - Ân Âm hỏi.
Lâm Ngọc Cẩn cắn răng, cuối cùng vẫn hỏi: - "Lâm mỗ nghe Nguyên Gia nói Tô phu nhân là người dạy vỡ lòng cho thằng bé".
Ân Âm không phủ nhận: - "Vâng".
"Tô phu nhân nhất định là người có tri thức uyên bác".
Ân Âm khẽ cười: - "Ta không dám nhận có tri thức uyên bác, cha ta là tú tài, cho nên cũng dạy ta đọc sách, trong nhà cũng cất giữ nhiều sách chẳng qua chỉ là đọc sách nhiều mà thôi".
"Tô phu nhân quá khiêm tốn, không biết phu nhân đã từng đọc qua..."
Lâm Ngọc Cẩn tực tiếp nói ra một đoạn trong sách, Ân Âm cũng từng đọc qua nên liền thảo luận cùng hắn, hai người ngươi tới ta lui từ quyển này tới quyển khác. Càng thảo luận ánh mắt Lâm Ngọc Cẩn càng sáng ngời.
Trong khi bọn họ thảo luận Tô Nguyên Gia an tĩnh ở bên cạnh, nhìn mẫu thân tươi tắn như vậy cậu bé cảm thấy mẫu thân giống như đang phát sáng, cậu bé thích mẫu thân như thế này, cũng hy vọng bà mãi như vậy.
Không biết qua bao lâu thì có người gõ cửa.
"Viện trưởng Lâm người sát hạch tiếp theo đã chờ rất lâu rồi".
Lúc này Lâm Ngọc Cẩn mới tỉnh táo lại, hắn vỗ trán, cười nói: - "Nhìn ta kìa, vừa nói đến sách thì đã quên mất thời gian".
Ân Âm cũng bật cười, cô cảm thấy người này thật đúng là thích đọc sách, hơn nữa học thức của hắn quả thật uyên bác, cũng là một thiên tài.
Cuối cùng Lâm Ngọc Cẩn chỉ có thể lưu luyến không rời tiễn hai mẹ con rời đi.
Hắn vốn định nói một câu "Tô phu nhân, lần sau chúng ta lại thảo luận", nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại rẽ một vòng, biến thành "Tô phu nhân, Lâm mỗ sẽ nhanh chóng chọn ngày tốt để Nguyên Gia bài sư".
Một mình ở chung với Tô phu nhân, mặc dù chỉ là thảo luận văn chương thì cũng không hợp lý. Hắn cảm thấy câu nói kia của quốc công gia quả thực không sai, nếu Tô phu nhân là nam tử không chỉ có thể tranh trạng nguyên lang mà còn có thể trở thành một học giả vĩ đại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]