Trần Lập nói: — "Lần này ngoại trừ tới chúc tết chú, con còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói với chú."
Hiệu trưởng Trần nhìn gương mặt có chút nghiêm túc của Trần Lập, suy nghĩ một hồi rồi nói: — "Không lẽ là chuyện liên quan đến con cái nhà con?"
Trần Lập thở dài: — "Đúng là liên quan đến bọn nhỏ nhưng không phải Trần Li và Trần Trừng. Chuyện này vẫn là để vợ con nói đi."
Ân Âm tiếp lời chồng nói: — "Hiệu trưởng Trần chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi."
Hiệu trưởng Trần đánh giá hai vợ chồng, suy đoán chắc hẳn không phải là việc nhỏ, thế là mang bọn họ vào phòng làm việc, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Ân Âm nghiêm mặt nói: — "Là chuyện liên quan đến Tôn Khâm."
"Tôn Khâm? Giáo viên Tôn dạy lớp 5?"
"Đúng vậy."
Nhắc đến Tôn Khâm, hồi ức của nguyên chủ lập tức hiện lên, hận không thể xé xác phanh thây hắn, nói hết những hành đồng đồi bại của hắn ra.
Lời vừa dứt, hiệu trưởng Trần lập tức khϊếp sợ làm đổ chén nước, ông nghiêm mặt lại không còn vẻ ôn hòa vừa nảy nữa: — "Vợ Trần Lập à, con xác định lời con nói là sự thật chứ, loại chuyện này không thể nói đùa đâu."
Hiệu trưởng Trần nghe một cái liền hãi hùng khϊếp vía, tay thậm chí còn hơi run run, ông không dám tưởng tượng nếu như việc đó là thật, vậy thì....
Điều đầu tiên ông ta nghĩ đến không phải là chức vị hiệu trưởng, nếu việc này xảy ra thì chức hiệu trưởng có còn hay không không quan trọng, mà là những đứa trẻ kia.
Vợ Trần Lập nói trong tiểu học Hồng Kiều đã có đứa nhỏ bị Tôn Khâm làm, làm....
"Hiệu trưởng, làm sao con có thể lừa chú, nếu không phải hôm qua may mắn, Trần Li nhà con thiếu chút nữa cũng đã...." — Ân Âm chịu đựng đau đớn trong lòng, không muốn nói tiếp nữa.
Hiệu trưởng Trần siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng.
Dù ông không nguyện ý tin tưởng nhưng bản thân cũng đoa rõ ràng, Trần Lập và vợ nó sẽ không lừa ông, dù sao bọn họ cumg đã nói đến Trần Li.
Sẽ không có cha mẹ nào chấp nhận láy chính con gái của mình ra làm mấy loại trò đùa này.
Thật lâu sau ông mới nói: — "Chuyện này chú đã biết, chú sẽ đi điều tra các con yên tâm, nếu như sự tình giống như các con nói, chú sẽ không bỏ qua cho Tôn Khâm." — Tự nhiên ông cũng không buông tha cho chính bản thân mình, dù sao Tôn Khâm cũng là do ông tuyển vào, ông còn là hiệu trưởng, mấy đứa nhỏ ở dưới mí mắt ông xảy ra chuyện mà một chút ông cũng không nhận ra được.
Hai vợ chồng tin tưởng hiệu trưởng, cũng không nhiều lời liền rời khỏi Trần gia.
Trên thực tế cũng vì thật sự tin tưởng ông, hôm nay bọn họ mới tìm đến, nếu như ông có tâm tư muốn giữ vững vị trí của mình mà không vạch trần Tôn Khâm vậy thì mọi chuyện liền hỏng bét.
Trong phòng làm việc hiệu trưởng Trần bình tĩnh lại, gọi vợ của con trai cả tới.
Ông dự định để con dâu đi đến gia đình kia xem trước tình hình, mặc dù đã tin lời Ân Âm nói bảy tám phần nhưng vẫn muốn truy xét rõ ràng.
Khi con dâu hiệu trưởng nghe được lời bố chồng nhà mình nói liền giật mình đứng ngây ra như bị sét đánh.
"Chuyện này, chuyện này có chắc chắn là thật không ạ?"
"Nếu như là sự thật, vậy thì nó sẽ là một vấn đề lớn."
"Đi đi." — Hiệu trưởng Trần quay lưng lại, cả người dường như mất đi sức lực. "Dạ."
Bởi vì ở cùng một thôn nên không bao lâu con dâu hiệu trưởng Trần đã đến được gia đình kia.
Gia đình này họ Lý, trong căn nhà đất âm u và chật hẹp chỉ có bà nội Lưu và đứa cháu gái mười hai tuổi đang học lớp năm ở tiểu học Hồng Kiều, bé gái tên là Lý Tinh Tinh, cha ngoài ý muốn qua đời, mẹ vì nuôi sống cả nhà mà đi ra ngoài làm công chỉ khi ăn tết mới về nhà.
HẾT CHƯƠNG 187.
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 188.
Nếu như Lý Tinh Tinh thật sự giống như lời nói kia bị Tôn Khâm giở trò đồi bại, vậy thì cái gia đình vốn đã khó khăn này chẳng phải càng thêm rét vì tuyết lại lạnh vì sương sao.
Con dâu hiệu trưởng trần đặt mình vào vị trí đó mà suy nghĩ, nếu là cô nhất định sẽ cảm thấy như trời cũng sắp sập xuống.
Sau khi kiến thiết một phen rối loạn trong lòng cô mới cất bước đi vào Lý gia. Khi cô bước ra lần nữa đã là mười lăm phút sau.
Dắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt vừa phức tạp vừa phẫn nộ, trong lòng đau nhói, cô quay đầu nhìn Lý gia một chút rồi cất bước đi một cách nặng nề.
-
Hiệu trưởng Trần một mực ngồi trong phòng làm việc thẳng đến khi con dâu cả trở về, nhìn thấy sắt mặt và ánh mắt ông không cần hỏi cũng đã biết đáp án.
Sau khi nghe xong những gì con dâu nói, ông đè nén cảm xúc, cả người phảng phất như mất hết sức lực, trong nháy mắt như già đi mười tuổi.
"Được rồi, con có thể đi rồi. Chuyện này tạm thời không cần nói ra bên ngoài."
Cô con dâu cả vừa muốn mở miệng hỏi gì đó nhưng nhìn đến bộ dạng của bố chồng, cuối cùng đều đem lời muốn nói nuốt xuống hết, cô thở dài thườn thượt, rời khỏi phòng làm việc.
"Mẹ ơi, mẹ chơi với con được không?" — Cô sững sờ, cúi đầu nhìn xuống thấy con gái đang nắm tay của mình, đôi mắt trong veo nhìn cô, làm nũng nói. Đây là đứa con gái duy nhất của cô, bây giờ đã chín tuổi, cũng học ở tiểu học Hồng Kiều.
Cô chợt nghĩ đến cái gì đó lập tức ôm con gái vào lòng, nghĩ đến Lý gia, nhìn thấy bộ dạng Lý Tinh Tinh cô càng ôm con gái chặt thêm mấy phần.
"Mẹ ơi, làm sao thế ạ?" — trực giác của cô bé rất chuẩn, cô bé cảm giác mẹ giống như có gì đó không vui.
Con dâu hiệu trưởng Trần vuốt mái tóc của con gái, lắc đầu nói: — "Không có gì, chỉ là muốn ôm con gái bảo bối của mẹ thôi."
"Ni Ni cũng ôm mẹ." — Nhóc con ngọt ngào nói.
-
Ân Âm từ nhà hiệu trưởng Trần trở về luôn theo dõi tin tức bên phía ông, cũng rất nhanh đã biết con dâu cả của ông đi tìm hiểu sự tình của Lý gia.
Lại qua hai ngày mẹ của Lý Tinh Tinh ở thành phố trở về, nguyên bản năm nay cô ấy sẽ vì công việc bận rộn mà không có cách nào trở về ăn tết. Không bao lâu hiệu trưởng Trần và mẹ của Lý Tinh Tinh cùng gọi điện báo cảnh sát, sau khi cảnh sát tới trực tiếp bắt Tôn Khâm đem đi.
Cũng ngay ngày đó, sự việc của Tôn Khâm bị vạch trần, làng Hồng Kiều hoàn toàn bùng nổ.
"Má, Tôn Khâm này còn không bằng súc sinh, dám làm vậy với mấy đứa nhỏ."
"Lý gia cũng quá thảm rồi, nghe nói sau khi bà nội lý biết được việc này xém chút nữa thở không ra hơi."
"Con bé Tinh Tinh kia về sau phải làm thế nào đây."
Thái độ của mọi người trong làng Hồng Kiều điều nhất trí, lên án Tôn Khâm không bằng súc sinh, nếu như có thể thật muốn trực tiếp đập chết ông ta, loại người như vậy không xứng đáng sống trên đời.
Mặt khác bọn họ cũng ngay lập tức về nhà, kiểm tra tình huống của con mình, trong lúc nhất thời ở làng Hồng Kiều lòng người cũng đang hoảng loạn. Ngày Tôn Khâm bị bắt Ân Âm và Trần Lập đều đi xem. Không nghĩ đến Tôn Khâm thế mà còn giảo biện, bất quá sự thật đều bày ra trước mắt, Tôn Khâm cũng không thể không thừa nhận.
Không chỉ vậy sau khi ông ta bị bắt không bao lâu, những người đã từng bị Tôn Khâm hại cũng báo cảnh sát, từng tội trạng của ông ta lần lượt nối tiếp nhau kéo đến, càng là những hành vi ác độc, làm cho người ta giận sôi máu.
Bởi vì hành vi của Tôn Khâm quá tồi tệ và ác độc, phạm vào tội ác đến mức nghiêm trọng, ông ta bị đưa lên mạng xã hội, bị lên án từ mọi phía.
Cũng làm cho một bộ phận phụ huynh gia trưởng nhận thức được những khuyết điểm và thiếu sót của bản thân mình.
Dưới sự quan tâm rộng rãi của xã hội, cuối cùng Tôn Khâm bị án Tử Hình!.
HẾT CHƯƠNG 188.
~•~•~•~•~•~
- truyenwk.com: __S_K_Y_s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng - ~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 189.
Sau khi sự việc của Tôn Khâm kết thúc, Lý Tinh Tinh và những người khác đều được một khoảng tiền bồi thường, nhưng những thứ này không thể nào xóa đi được tổn thương mà họ đã phải chịu đựng.
Mẹ Lý Tinh Tinh vì muốn đòi lại công bằng cho con gái, nghe theo hiệu trưởng Trần gọi điện báo cảnh sát, nhưng cô ấy không muốn để con gái ở lại làng Hồng Kiều.
Thứ nhất, cho dù con gái là nạn nhân nhưng nếu vẫn ở lại đây nhất định sẽ nhận được những ánh mắt chỉ trỏ, con bé đã rất khổ rồi không thể để con bé lại bị tổn thương thêm nữa.
Thứ hai, cô cũng không yên lòng con gái, chỉ có mang theo con gái ở bên người cô mới an tâm.
Thế là mẹ Lý mang theo Lý Tinh Tinh và bà nội Lý dứt khoát rời khỏi làng Hồng Kiều.
Mà hiệu trưởng Trần cũng tự nhận lỗi và từ chức, chính vì sự kém cỏi của ông trên cương vị hiệu trưởng nên đã tuyển dụng loại người như Tôn Khâm và chính sự bất cẩn của ông mà hắn dám làm ra loại sự tình này. Ông hổ thẹn với tất cả học sinh tiểu học Hồng Kiều.
Trải qua chuyện này hiệu trưởng Trần như già đi mười tuổi, bất quá ông vẫn rất may mắn, may mắn vợ chồng Trần Lập kịp thời phát hiện vấn đề rồi nói cho ông, cũng may mắn vì ông đã có một quyết định dứt khoát tố cáo con quỷ Tôn Khâm, ngăn chặn có thêm nhiều người bị tổn thương.
-
Thời gian đảo mắt đã đến mười hai tháng giêng.
Mấy ngày nay Trần Li và Trần Trừng đều ở trong nhà không có đi ra ngoài, nhất là Trần Trừng, tiểu gia hỏa có chút bất an, mỗi lần rời giường đều sẽ chạy đi tìm ba mẹ, lần nào cũng vậy, khi làm xong công việc của mình thì cũng sẽ lập tức trở về.
Hai đứa đều đang sợ, sợ chỉ cần bọn họ không chú ý một cái, ba mẹ lập tức sẽ trở lại thành phố.
Trên thực tế hai vợ chồng xác thật cũng nên trở về thành phố. ".....đúng vậy, vẫn là chổ cũ, đến lúc đó anh đón chúng tôi là được rồi, liền ngày mai." — trong phòng, Ân Âm quay lưng về phía cửa nghe điện thoại.
Ở cửa, Trần Trừng đến muốn gọi mẹ đi ăn cơm nghe được nội dung nói chuyện trong điện thoại của Ân Âm, lập tức giật mình tại chỗ.
Trong đầu không ngừng vọng lại một giọng nói muốn nói cho cậu biết: Ba mẹ muốn đi, bọn họ lại muốn đi.
Hai mắt chua xót, nước mắt chảy ra.
Cho dù mấy ngày nay cậu vẫn luôn tự ngủ với bản thân rằng không lâu nữa ba mẹ nhất định sẽ rời khỏi, nhưng khi chân chính nghe được ba mẹ muốn rời đi.
Cậu vẫn rất là khó chịu, rất đau lòng.
Cậu nhấc chân lên, nghĩ muốn xông vào ôm lấy chân mẹ, nói là mẹ đừng đi nữa.
Nhưng cậu biết, cậu không thể làm như vậy, ba mẹ đi thành phố kiếm tiền, là vì cậu và chị hai, ba mẹ đã rất rất vất vả, cậu không thể lại gây thêm phiền toái cho họ. Trần Trừng quay người trở về phòng của mình, trùng hợp bị Trần Li nhìn thấy.
Trần Li đi theo em trai vào phòng, nhìn thằng bé cuộn mình ngồi trên giường, nước mắt chảy đầm đìa đầy đáng thương.
"Sao vậy Tranh Tử?" — Trần Li xích lại gần hỏi.
Trần Trừng ngẩng đầu nhìn cô bé, miệng mím chặt, thật lâu mới nức nở nói: — "Chị ơi ba mẹ muốn đi."
Ngay khi lời vừa dứt Trần Li cơ hồ cũng choáng, đôi mi dài của cô bé rũ xuống, tâm trạng cũng trở nên sa sút.
Trần Trừng nắm lấy tay áo Trần Li, vừa đáng thương vừa ủy khuất nói: — "Chị ơi, em không muốn ba mẹ muốn rời đi, em muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với họ."
Lần ăn tết này thời gian ba mẹ ở nhà lâu hơn so với trước kia, lâu hơn rất nhiều.
Trải qua tầm mười ngày ở chung với Ân Âm và Trần Lập, Trần Trừng đối với họ ngày càng thân quen, cũng càng không nỡ để cho họ rời đi. Hai mắt Trần Li cũng đỏ lên, nhưng cô bé biết mình không thể tùy hứng.
HẾT CHƯƠNG 189.
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 190.
Cô bé vuốt ve đầu Trần Trừng nói: — "Tranh Tử ngoan đừng buồn, ba mẽ không phải không cần chúng ta, bọn họ phải đi kiếm tiền, ba mẹ vì muốn cho chúng ta một cuộc sống tốt hơn, để cho chúng ta được đi học, để chúng ta được ăn ngon, mặc đẹp. Tranh Tử, chúng ta phải hiểu cho ba mẹ."
Nói xong, Trần Li ôm đứa em trai tội nghiệp vào lòng, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng của cậu an ủi.
Trần Trừng nép vào lòng chị gái khóc thút thít, cậu biết chị gái nói đúng, nhưng cậu vẫn là rất khó chịu.
Hồi lâu sau cậu với lau đi đôi mắt ướt nhẹp, giọng nói mềm mại mang theo tiếng khóc nói: — "Chị, em đều hiểu."
"Ừm, mau lau sạch nước mắt, đừng để ba mẹ và ông nội nhìn thấy." — Trần Li rút ra một tờ giấy. "Dạ." — Trần Trừng hít mũi một cái, nhu thuận đáp.
Nhìn em trai lau nước mắt Trần Li cũng trở nên thất thần.
Mấy ngày nay không chỉ có Trần Trừng lo lắng khi nào ba mẹ sẽ rời đi, cô bé cũng lo lắng, chỉ là cô bé không có thổ hiện ra.
Bây giờ nghe được em trai nói, Trần Li mới chính thức phản ứng được, ngày mai ba mẹ thật sự sẽ rời đi.
Nghĩ đến mười ngày qua ở chung với mẹ, được mẹ ôm ấp, có giọng nói êm tai, nụ cười dịu dàng của mẹ, trong lòng Trần Li cũng không khỏi khó chịu.
Hai mắt lại càng thêm đỏ.
"Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta đi ăn cơm đi." — Trần Li an ủi nói.
"Dạ." — Trần Trừng không muốn ba mẹ nhìn thấy mình khóc, cậu phải ngoan ngoãn, nếu không ba mẹ sẽ rời đi sớm hơn, cậu muốn làm một đứa bé ngoan.
Nhanh chóng lau hết nước mắt, Trần Trừng và Trần Li đi ra khỏi phòng. Trên bàn cơm hai đứa nhỏ rất yên tĩnh.
Cho dù bọn hắn biểu hiện sự ngoan ngoãn, cũng không khóc nhưng Ân Âm vẫn thấy được hai mắt hơi sưng còn có chút hồng của bọn nhỏ.
Nhất là Trần Trừng, thằng bé còn nhỏ, mặc dù bên ngoài nhìn giống như rất kiên cường, trên thực tế lại có tánh thích khóc nhè.
Ân Âm và Trần Lập liếc nhau, rõ ràng là hắn cũng chú ý tới.
Trần Lập muốn mở miệng hỏi hai đứa nhỏ bị làm sao nhưng Ân Âm lại hướng hắn lắc đầu.
Vẫn là ăn cơm xong rồi nói sau.
-
"Lệ Chi, Tranh Tử đến đây với mẹ." — cơm nước xong xuôi mắt thấy hai tiểu gia hỏa muốn trốn, Ân Âm vội vàng ngăn cản.
Cả người hai đứa bất giác cứng đờ.
Bọn họ kỳ thật rất muốn ở lại với ba mẹ trước khi hai người rời đi, nhưng bọn họ sợ ba mẹ nhìn ra điều khác thường, nhất là Trần Trừng, cậu biết mắt mình đã sưng lên, vừa nảy khi ăn cơm cậu cũng không dám ngẩng đầu sợ bị phát hiện. "Đến đây đi."
Ân Âm và Trần Lập mỗi người ôm một đứa vào phòng.
Bên trong phòng hai vợ chồng ngồi trên giường, trong lòng đều ôm một bé con.
"Vừa rồi con khóc phải không?" — Ân Âm thẳng thắn hỏi.
Hai đứa liếc nhau một cái, lập tức lắc đầu không ngừng.
Ân Âm ôm Trần Li trong ngực, hỏi: — "Lệ Chi nói cho mẹ biết, có người bắt nạt con sao?"
Trần Li vẫn như cũ lắc đầu, hàng mi rũ xuống, cúi đầu không nói.
Bắt đắc dĩ Ân Âm chỉ có thể nhìn về hướng Trần Trừng trong lòng Trần Lập: — "Tranh Tử, nói cho mẹ. Không được nói dối, nói dối không phải đứa bé ngoan."
Trần Trừng mấp máy môi, không biết nên nói cái gì.
Cậu không muốn nói cho mẹ biết, nói là cậu không nỡ để ba mẹ rời đu nhưng cũng không muốn nói dối.
Cậu muốn làm một đứa bé ngoan.
Trần Trừng nhíu mày không biết nói thế nào, bởi vì sốt ruột nên trên trán toát đầy mồ hôi. HẾT CHƯƠNG 190.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]