Trần Trừng bị ác mộng đánh thức, sau khi tỉnh dậy liền vội vàng chạy đi tìm ba mẹ, tới giày cũng không mang vào.
May mắn là cả hai vẫn còn ở nhà.
Trần Trừng được đặt lên giường, nhìn mẹ đang ngồi xổm trên mặt đất đeo giày vào cho mình thì sững sờ nhưng trong lòng lại có chút ấm áp, mặc dù hơi khó chịu nhưng cậu lại rất thích cảm giác này.
Ân Âm đi xong giày cho con trai thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt con trai toàn là tình cảm, bất giác đưa tay vuốt cái đầu nhỏ của cậu.
"Ba con chắc đã làm xong cơm rồi, chúng ta qua phòng gọi chị gái cùng nhau ăn cơm nhé." — Nói xong Ân Âm đưa tay về phía cậu.
Trần Trừng ngửa đầu nhìn mẹ, khẽ "ừ" rồi từ từ vươn tay, đem bàn tay nho nhỏ của mình đặt trong lòng bàn tay của mẹ, cảm nhận hơi ấm nó mang đến.
Ân Âm nắm chặt tay nhỏ của con trai, cười nhìn cậu.
Ân Âm gọi mấy lần thì Trần Li mới lơ mơ tỉnh dậy, cô bé dụi mắt rõ ràng vẫn còn chút buồn ngủ, một lúc sau mới thanh tỉnh lại.
Ân Âm thầm thấy may mắn vì Tôn Khâm không cho thuốc quá liều.
Về phần nguyên nhân….
Ân Âm nheo mắt lại, cô không muốn nghĩ tới tên Tôn Khâm cầm thú dơ bẩn đó nữa.
"Tại sao con lại ngủ thế ạ?" — Trần Li có chút nghi hoặc, xưa nay cô bé không bao giờ đi ngủ vào ban ngày.
Bất quá sau khi mẹ gọi mình đi ăn cơm cô bé cũng không còn thắc mắc nữa.
Lúc trước khi ba mẹ không ở đây, trong nhà chỉ có 3 người là ông nội và hai chị em bọn họ, vì để giảm bớt gánh nặng cho ông nội tuổi đã cao, hai chị em Trần Li đều chủ động chia sẻ làm việc nhà.
Bọn họ học được cách độc lập sớm hơn so với những đứa trẻ khác, học được cách tự mình ăn cơm, tắm rửa, mặc quần áo, giặt quần áo, quét dọn, nấu cơm, rửa chén.
Trần Li có kỹ năng nấu ăn rất tốt, mà ngay cả Trần Trừng cũng có thể xào một hai món ăn đơn giản. Cho dù vóc dáng thấp bé không thể với tới, cậu cũng có thể giẫm lên chiếc ghế đẩu nhỏ.
Về phần Ân Âm tuy là tiểu thư trong gia đình giàu có nhưng không phải đến nỗi không làm được gì, cô vẫn có thể làm những bữa cơm đơn giản, làm việc nhà, chỉ là sẽ không tốt bằng Trần Lập.
"Lệ Chi ăn cái này đi con."
"Tiểu Trừng, ông nội nói con thích ăn xương sườn nhất, nào, mẹ gắp cho con."
"Ba, răng của ba không tốt, ăn nhiều thịt cá một chút, không có xương đâu."
Trên bàn cơm, ngoại trừ việc tự mình ăn cơm Ân Âm còn nhiệt tình gắp thức ăn cho mấy người khác, Trần Lập vừa ăn cơm vừa nhìn vợ mình với ánh mắt ai oán.
Tại sao vợ không gắp thức ăn cho hắn, có phải vợ hết thương hắn rồi không?
Trần Lập cứ nhìn n m với ánh mắt nóng rực nhưng cô một chút cũng không nhận ra, hắn không cam tâm liền ho một tiếng.
Ân Âm: — "Tranh Tử, con ăn nhiều rau xanh một chút."
Trần Lập:......
Hắn không chịu được nữa liền ho thêm mấy tiếng, lần này chắc hẳn sẽ chú ý tới hắn.
Trần Lập đoán không sai, ánh mắt của những người khác đều rơi trên người hắn.
Ân Âm: — "Chồng à, nếu cổ họng anh không thoải mái chút nữa nhớ uống thuốc nhé."
Trần Li: — "Ba phải nhớ giữ gìn sức khỏe đấy."
Trần Trừng: — "Ba, tí nữa Tranh Tử ăn cơm xong sẽ đi qua gọi chú Dương xem bệnh."
Chú Dương là bác sĩ chân đất ở làng Hồng Kiều.
Ông nội Trần liếc hắn một cái không nói gì, con của ông cho dù có hoa mắt ông cũng nhận ra, nó làm gì có bệnh, không có việc gì lại muốn đi tìm mệt, hừ!
Trần Lập:..... thiệt là đau lòng QAQ. -
Cơm nước xong xuôi Ân Âm lại nghĩ đến sự tình của Trương Kim Hổ.
Một nhà Trương Kim Hổ dám khi dễ Trần Trừng, cô là một người mẹ bao che khuyết điểm làm sao có thể bỏ qua.
"Đang suy nghĩ cái gì đó?" Trần Lập bước vào hỏi, ngồi xuống bên giường ôm cô.
HẾT CHƯƠNG 181.
__.__.__.__.__.__
- truyenwk.com: __S_K_Y__s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
__.__.__.__.__.__
CHƯƠNG 182.
Ân Âm tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của hắn, đem những việc mình vừa suy nghĩ nói ra.
"Yên tâm, anh đã biết phải làm thế nào rồi."
"Hả?"
Cô ngẩng đầu liền bắt gặp Trần Lập nheo mắt lại, nở một nụ cười giảo ranh mãnh, nhìn kiểu gì cũng giống như đang mưu kế lên người ta.
Hắn lập tức đem dự định của mình nói cho Ân Âm.
Trần Lập: — "Thế nào? Chủ ý của anh không tồi phải không?"
Ân Âm nhìn gương sắc mặt sâu xa trước mặt, ngũ quan đoan chính, nhìn thế nào cũng là một người chính trực, trong lòng cô liền cười to một tiếng. Ba nó à, anh có biết con của anh không giống như anh nghĩ không?
Trần Lập đang đắc chí, cúi đầu liền thấy ánh mắt khó tả của cô vợ nhà mình, hắn vội vàng ho một tiếng, rồi ngượng ngùng cười.
Không xong rồi, giống như đang có sự việc gì khủng khϊếp bị vợ phát hiện rồi.
-
Trời chuyển tối, Tranh Tử đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, vừa bước đến cửa phòng tắm liền bị ông ba nhà mình bế lên, ôm vào trong ngực.
"Ba làm cái gì vậy?" — Tranh Tử ngạc nhiên hô một tiếng, hai mắt mở to.
Mặc dù Trần Trừng mới tám tuổi, cũng có da thịt rắn chắc, nhưng đối với Trần Lập quanh năm ở công trường làm việc, rèn luyện ra được một thân thể cường tráng nên chỉ cần một tay là có thể đem cậu bé bế lên dễ dàng.
Trần Lập nhìn khuôn mặt sưng tấy của con trai, trong mắt lại tối thêm mấy phần. Hôm nay vào thời điểm đang dùng cơm, hắn đã thấy con trai bởi vì đau đớn trên mặt mà quá trình ăn cơm phải gian nan như thế nào, bất quá nhóc con rất kiên cường, không than một lời.
Nhưng cũng vì sự kiên cường này càng làm Trần Lập thêm đau lòng, cũng càng thêm phẫn nộ.
"Con trai, hôm nay con bị người nhà họ Trương khi dễ, ba dẫn con đi đòi lại công bằng."
Hai mắt Trần Trừng mở to, ngơ ngác nhìn, đáy mắt xẹt qua một tia mừng rỡ nhưng lập tức lắc đầu: — "Không cần đâu ba."
Cậu không muốn rước thêm phiền phức cho ba mẹ.
Đôi vai nhỏ của Trần Trừng hơi rũ xuống, có khi nào ba sẽ cho rằng cậu thường xuyên đánh nhau với người ta, sẽ nghĩ cậu là một đứa trẻ hư, có phải, có phải sau này sẽ càng ít trở về hay không.
Trần Trừng có hơi sợ hãi lập tức nắm chặt tay áo của Trần Lập. Mặc dù tối hôm nay nhìn ra Trần Trừng với Trần Lập và n m trôi qua rất hòa hợp, nhưng sự quan tâm đó vẫn còn một tầng ngăn cách, chỉ cần quan sát cẩn thận có thể sẽ nhận ra.
Ngăn cách tám năm, muốn gỡ không phải là một sớm một chiều.
Lúc này Trần Lập cong môi cười một tiếng, ghé vào bên tai Trần Trừng thấp giọng nói một câu, ngay lập tức sắc mặt của tiểu gia hỏa sáng rực lên.
"Thật sự có thể ư?" — Trong mắc nhóc con tràn đầy kích động.
"Đương nhiên. Vậy Tranh Tử có đồng ý hay không?"
Khuôn mặt nhỏ của Trần Trừng hơi nhíu lại, liền nghĩ thông suốt cái gì đó, tay nhỏ nắm chặt, kiên định nói: — "Ba, con đồng ý."
"Được, vậy thì theo ba đi làm một vố lớn nào."
"Dạ."
Sau khi hai cha con nói xong liền thần thần bí bí đi vào bếp, nói chính xác là Trần Trừng dẫn Trần Lập đi vào, tiếp đó trong góc bếp lấy ra một tấm da rắn, một cái túi và một mảnh vải. Trần Lập cầm lấy cái túi, cùng con trai nhìn nhau, nói: — "Đi."
Nói xong hai ba con cầm túi lén lút ra cửa.
Ân Âm nhìn bóng dáng hai cha con biến mất trong màn đêm, trong mắt xẹt qua một chút ý cười.
Trần Lập làm ba cũng không tệ lắm, chỉ là đôi khi hành xử có chút…..thô lỗ.
Ban đêm ở trong làng và đô thị phồn hoa không giống nhau, cũng chẳng có bao nhiêu người đi lại, cha con hai người cẩn thận tránh những người khác trên đường, đi về hướng nhà của Trương Kim Hổ.
Lại nói, gia cảnh nhà họ Trương tương đối tốt, có thể xem nhà ngôi nhà tốt nhất ở làng Hồng Kiều, có diện tích rộng, xung quanh cũng không có nhiều hàng xóm.
HẾT CHƯƠNG 182.
__.__.__.__.__.__
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️
__.__.__.__.__.__
Mây (Sky): Hello mọi người là tui đây, xin lỗi mọi người vì thời gian qua toàn hứa với hẹn, thật sự tui bận quá, nhà đám giỗ liên tục, hiện tại tui còn phải đi khám bệnh nữa, hứa hẹn với mọi người quài tui cũng thấy thẹn nữa, nhưng giờ tui không có thời gian, chắc tầm hai ba ngày nữa tui mới edit tiếp được hoặc có thể sẽ lâu hơn. Cảm ơn mọi người vì đã luôn chờ đợi, nếu có lỗi sai thì mọi người cứ cmt, tuy tui không rep nhưng có đọc hết, tui sẽ để đó xem khi nào rảnh sẽ beta lại. Yêu mọi người nhiều 🥰🥰🥰
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]