Editor: Mây (Sky) 25|01|2022 ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 147. "Pudding sao lại bị nó hạ độc chết?" Đôi mắt không có tiêu cự của Trình Hi hơi trợn to, không dám tin, "tại sao chứ?" Vừa hỏi xong cậu liền hiểu ra, lẩm bẩm nói: "Con biết rồi, là bởi vì con, Trình Đào chán ghét con, cho nên cũng chán ghét Pudding. Nêu như từ đầu con không ở chung với Pudding, nó sẽ không phải chết, mẹ ơi, là lỗi của con, là con hại chết Pudding." Cổ họng Trình Hi nghẹn ngào, cúi đầu khóc nức nở, cái lưng gầy cong lại. Cậu nghĩ không sai, quả nhiên mà do cậu hại chết Pudding. Ân Âm nâng mặt cậu lên, nghiêm túc nói: "Hi Hi, con nghe mẹ nói." "Chuyện này không phải lỗi của con, là do Trình Đào sai, con không thể đem sao lầm của người khác quở trách lên người mình. Chẳng lẽ con muốn nói, sỡ dĩ Pudding chết là do lỗi của con, mà không phải do Trình Đào sai sao?" Đây là một loại tư tưởng sai lầm.
Cũng giống như một số phụ nữ bị xâm phạm, bọn họ tấn công các cô gái xinh đẹp, chẳng lẽ tên phạm tội không đáng trách, mà muốn trách những cô gái kia quá mức xinh đẹp nên mới gặp rắc rối sao? Tựa như những nhà giàu sang, bị cướp bóc, chẳng lẽ muốn nói: Trách thì trách bọn họ quá giàu có, cũng không nhìn xem những người đi ăn cắp, ăn trộm kia rất nghèo à. Cái này căn bản là ngụy biện. Ân Âm đã cho vài ví dụ để điều chỉnh suy nghĩ của Trình Hi. Thật ra việc Trình Hi suy nghĩ như vậy còn do hoàn cảnh chín năm qua tạo thành. Người xung quamh đều đem ác ý đẩy vào người cậu, đúc kết câu chính là: "Ngàn sai vạn sai đều là Trình Hi sai." Có thể ngay từ đầu Trình Hi sẽ mê mang, nhưng dần dà tư tưởng của cậu sẽ bị đồng hóa, sẽ cảm thấy tất cả bất hạnh xung quanh đều là lỗi do mình.
Cũng giống như việc lần này Ân Âm và Trình Trấn Bình ly hôn, Trình Đào một mực nói: "Đều là lỗi của mày, bời vì mày nên ba mẹ mày mới ly hôn, cho nên mày nên đi chết đi." Chính là do từ nhỏ tới lớn ở trong hoàn cảnh này nên mới sinh ra loại tư tưởng đó, vì vậy khi Trình Đào nói những lời kia, Trình Hi mới tự trách rồi đi tự tử. Nhưng cái suy nghĩ này là sai lầm. Ân Âm đem đạo lý nhào nặng một chút xíu nói với Trình Hi. "Có thật sự là vậy không?" Trình Hi có chút mơ màng. "Đương nhiên, con tin mẹ hay là tin bọn Trình Đào?" "Con tin mẹ." Trình Hi không chút do dự trả lời. "Mẹ nhất định sẽ không lừa gạt Hi Hi. Vậy con còn muốn nuôi Kem nữa không?" "Con....." Trình Hi vẫn chưa trả lời, Kem đứng một bên đã chủ động tiến lên, dùng cái đầu nhỏ của mình thân mật cọ lấy Trình Hi.
Lông mày và mắt của Trình Hi hơi cong lên, cậu nói: "Mẹ, con muốn nuôi Kem." Cậu sẽ dốc hết toàn lực, đối thật tốt, thật tốt với Kem. "Được." Ân Âm và huấn luyện viên đi ra ngoài trước, để lại không gian cho Trình Hi cùng Kem, để bọn họ ở chung nửa ngày. Ân Âm nhìn thấy Trình Hi đâng vui vẻ cười khúc khích với Kem, khuôn mặt cũng không nhịn được dịu đi mấy phần. Trẻ con không phải nên giống như bây giờ, vô ưu vô lo, ngây thơ hồn nhiên mà sống sao? Việc nhận nuôi một chú chó dẫn đường cũng không phải dễ dàng gì. Muốn huấn luyện một con chó dẫn đường cần thời gian rất dài, mà nhận nuôi nó cũng không phải miễn phí, cần mấy chục vạn lận, giống như Kem, chỉ cần 20 vạn, trừ cái đoơ ra Trình Hi còn phải dành chút thời gian một đến ba tháng để huấn luyện cùng Kem. Làm xong thủ tục nhận nuôi, Ân Âm và Trình Hi mang Kem về nhà. Trình Hi rất phấn chấn, trên đường đi đều cùng Kem nói chuyện, cho dù Kem chỉ có thể đáp lại cậu bằng tiếng "gâu gâu" hoặc là liếm liếm cậu, thì cậu vẫn vui vẻ như cũ. Hết chương 147. ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ ( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 ) ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 148. Từ Khi trong nhà có Kem, Trình Hi đã vui vẻ hơn so với lúc trước, cậu hoàn toàn đối xử với Kem như bạn bè, có lẽ là cũng đem tình yêu dành cho Pudding đặt lên người Kem. Kem và Trình Hi rất hợp nhau trong việc huấn luyện và hợp tác, phải nói là Kem không hổ là chó dẫn đường, nó đã giúp Trình Hi rất nhiều trong cuộc sống. Ở bên kia học viện giáo dục đặc thù cũng khai giảng, Kem cũng sẽ đồng hành cùng cậu. Ân Âm nhận được phản hồi từ giáo viên của trường, Trình Hi rất thông minh, năng lực học tập đều mạnh hơn những bạn nhỏ khác. Trong lúc Trình Hi chăm chỉ học tập, Ân Âm cũng đang lập kết hoạch phát triển sau này của mình. Tuy rằng bây giờ cô còn mấy chục vạn, nhưng số tiền đó sẽ có ngây tiêu hết, cô nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền. Nguyên chủ chỉ học tới năm hai tiểu học, trên cơ bản cũng tính là một người mù chữ, không nhận biết được quá nhiều chữ, nếu đi làm công việc cao cấp chắc chắn là không hợp với thực tế. Sau khi suy nghĩ, Ân Âm bây giờ chỉ có thể dùng tài nấu nướng của mình, Lúc trước ở Trình gia cô được bà Trình sai khiến mười năm, cũng luyện được tài nấu nướng, lại thêm cô còn có thiên phú nấu nướng, cho nên Ân Âm nấu ăn rất giỏi. Cô quyết định phát triển theo phương hướng làm đồ ăn này. Thừa dịp Trình Hi đi học, cô đi dạo xung quanh một chút, thế mà cô tìm được một quán ăn có thể phát huy tài nghệ nấu nướng của mình. - "Anh họ, anh trở về cùng em đi, đầu bếp đều đã đi hết rồi, nơi này còn mở cửa làm gì? Hiện tại anh thu nhập còn không đủ sống, chẳng lẽ muốn thua lỗ thế này ư." Một người đang tận tình khuyên bảo, lúc này giọng nói của một người đàn ông khác vang lên, thanh âm ôn hòa mang theo chút kiên quyết và không được xía vô. "Thua lỗ thì thua lỗ, đây là nhà hàng do ông ngoại truyền lại, tôi sẽ không để nó đóng cửa đâu." Người kia vẫn khuyên, nhưng cho dù thế nào người đàn ông vẫn không đồng ý. "Xin chào ạ, xin hỏi nhà hàng của mọi người còn tuyển đầu bếp không?" Đột nhiên giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Lúc này người đàn ông quay lại, Ân Âm cũng thấy rõ bộ dáng của hai người. Trong đó có một người mặc áo khoác vải len trùm đầu, có gương mặt baby đáng yêu, người này tương đối nhỏ, cỡ chừng hai mươi tuổi. Một người khác mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, vai rộng eo hẹp, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, khí chất lạnh lùng, trên sóng mũi cao mang một cái kính gọng bạc, lại thêm mấy phần cấm dục và hờ hững. Lúc Ân Âm đang quan sát bọn hắn thì Hạ Hoài Cảnh cũng đang quan sát người phụ nữ trước mặt. Một thân váy dài, dáng dấp mềm mại, khí chất dịu dàng. Hạ Hoài Cảnh gật đầu: "Đúng vậy, nhà hàng của chúng tôi đang tuyển đầu bếp." "Tôi muốn ứng tuyển làm đầu bếp ở nhà hàng của anh." Ân Âm nói thẳng. Hạ Hoài Kinh đứng một bên xem xét Ân Âm từ trên xuống dưới, trên mặt viết đầy chữ không tin: "Cô chắc chắn mình có thể sao?" Nói xong, Hạ Hoài Kinh nhỉn thấy Ân Âm còn trẻ như vậy, trong lòng liền đập một trận to. Nhà hàng của anh họ thông báo tuyển dụng đầu bếp cao cấp, mà đầu bếp cao cấp ít nhất cũng ở tuổi trung niên, làm sao giống người phụ nữ này, nhìn qua cô ấy chắc là ba mươi tuổi đi. Ân Âm đối với câu chất vấn của hắn cũng không có tức giận, cười nói: "Cái khác hết thảy đều là vẻ ngoài, mấu chốt là phải xem đồ ăn có ngon hay không." Hạ Hoài Cảnh gật đầu, hắn cũng không hỏi Ân Âm quá nhiều, dù sao cũng từng nghe ông ngoại nói, thời điểm lúc ông còn trẻ, tài nấu nướng cũng rất giỏi. Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân*, bất cứ ai đều không thể khinh thường. (*) bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn. Hết chương 148. ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]