“Vết sẹo này là do ngươi tự mình rạch à?” “…Vâng.” Nhẹ giọng đáp lời, Độc Cô Vô Song liền bất giác nâng mắt, quan sát phản ứng của Kỉ Tình sau khi nghe được câu trả lời của mình. Y sẽ nổi giận? Sẽ vì hắn cảm thấy đau lòng sao? Độc Cô Vô Song hiển nhiên sẽ phải làm chuyện vô nghĩa rồi, bởi vì sắc mặt của Kỉ Tình từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi qua. Thế nhưng, dù cho trên mặt không biểu hiện, dưới ánh mắt kinh nghi của hắn, y vẫn là chậm rãi cúi đầu, đặt lên vết sẹo của hắn một nụ hôn. “Sư tôn…” “Nằm yên.” Chậm rãi hôn dọc theo vết sẹo, thời khắc này, Kỉ Tình lại ôn nhu một cách lạ thường. Y cũng không ngẩng đầu nhìn Độc Cô Vô Song, mà chỉ giống như độc thoại một mình :“Ngươi và Duy Ngã thật sự không giống nhau.” “Đã qua nhiều năm như vậy, ngươi chẳng lẽ vẫn còn nghĩ ta không yêu ngươi à? Nếu không yêu ngươi, bằng vào những việc ngươi đã từng làm đối với ta, đã đủ để ta đem ngươi tháo thành tám khối.” “Nếu không yêu ngươi, ta sẽ giữ ngươi lại Tiêu Dao Đỉnh này, còn vì ngươi sinh hạ Vận Thư sao?” Khẽ thở dài trong lòng, Kỉ Tình liền vươn tay, dùng bàn tay đem ánh mắt của Độc Cô Vô Song che lại, tựa như năm đó hắn đã từng làm với mình. “Ta nghe nói, chiếc khăn dùng để lau vết máu của lần đầu tiên ngươi cùng ta…ở bên trong sơn động, ngươi vẫn còn giữ, có đúng không?” Khi nói ra chuyện này, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cố nghiêm túc hết mức có thể, nhưng Kỉ Tình vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Y vẫn còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó, sau khi tiến vào, hắn liền đã dùng thứ gì đó lau đi vết máu. Nhưng y căn bản không ngờ được, đồ vật đó lại bị hắn giữ đến giờ…
Mặt mo này của y, quả thật đã bị đám nghiệt đồ này làm thành không đáng một đồng! Cho dù là y đều cảm thấy như vậy, thì thân là đương sự, Độc Cô Vô Song hiển nhiên sẽ còn cảm thấy xấu hổ hơn nhiều. Nhưng nếu đã bị vạch trần, hắn cũng không có ý định tiếp tục giấu giếm nữa mà gật đầu. Chiếc khăn đó đối với Độc Cô Vô Song mà nói, thật sự là so với sinh mạng của hắn còn phải quan trọng hơn. Nó là niềm kiêu hãnh của hắn, là thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy chính mình là người chiến thắng, thắng qua ca ca của mình. Dù sao, bất kể là nụ hôn đầu hay là lần đầu tiên của y, đều là dành cho hắn… Nhưng nếu hiện tại, y muốn đem nó lấy đi, dù muốn dù không, hắn cũng sẽ đưa cho y. Chỉ là, làm hắn không ngờ được chính là, Kỉ Tình cư nhiên cũng không hề ép buộc hắn đem khăn đưa ra, hay là trách phạt hắn. Trái lại, lại chỉ đột ngột hạ thấp tông giọng :“Ngươi chỉ nhớ được ta đối xử tốt với Duy Ngã thế nào, mà lại quên mất, ta có đối xử tệ bạc với ngươi sao?” “Duy Ngã có Trường Tương Tư, nhưng Thính Xuân Vũ trong tay ngươi là từ đâu mà có, là ai lấy tới cho ngươi, chẳng lẽ ngươi quên mất rồi sao?” “Trong lúc Duy Ngã còn đang chẻ củi, ta đã đích thân dạy ngươi luyện kiếm, ta còn tự mình ôm ngươi lên núi, còn cho ngươi hầu hạ tắm rửa, nấu nước thuốc cho ngươi và Lục Dạ,…” “Hơn hết, ta là vì ai mới đánh mất cơ hội phi thăng thượng giới, tiêu tán toàn bộ công đức, ngươi không biết ư?” “Ngươi tự hỏi lòng mình xem, ta đối với ngươi, thật sự không sánh bằng đối xử với Duy Ngã sao?” Mỗi một lời đều nói vô cùng chậm rãi, nhưng Kỉ Tình biết rõ, Độc Cô Vô Song nghe lọt.
Chữa trị tâm lý cũng đã làm xong, thời khắc này, không cần hắn đáp lời, Kỉ Tình liền đã đưa tay, nắm lấy nút thắt trên đai lưng của hắn, nhẹ nhàng kéo ra. Ngay tức khắc, dây lưng siết chặt liền đã nới lỏng. Cảm nhận được bàn tay đang chạm vào trên hông mình, lý trí bị cưỡng ép tỉnh lại từ trong choáng váng, Độc Cô Vô Song liền theo phản xạ đưa tay, nắm lấy tay y :“Sư tôn, khoan đã…” “Sắc đảm năm đó dùng để trộm hương vi sư của ngươi đâu?” Không chút để ý ngăn cản tái nhợt của Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình liền đã đem dây lưng lỏng lẻo của hắn kéo đứt thành hai đoạn. “Sư tôn…” “Nếu nhớ không lầm, năm ngươi 13 tuổi, vi sư uống say, đã từng khinh bạc ngươi…Tựa hồ, là đem ngươi áp xuống giường, cưỡng hôn ngươi, còn đem dây lưng của ngươi kéo đứt?” Dùng giọng điệu hoài niệm nói, Kỉ Tình liền phát hiện, thân thể của người dưới thân tựa như đã có chút run rẩy :“Hiện tại, dây lưng đồng dạng cũng đã kéo đứt rồi. Như vậy, tiểu Vô Song của ta, kế tiếp, có phải hay không liền đến màn cưỡng hôn?” “Chỉ tiếc, năm đó vi sư thật sự là uống quá nhiều, không nhớ được gì. Cũng không biết, hương vị của một thiếu niên 13 tuổi chưa trải sự đời như ngươi sẽ ra sao…” “Sư tôn, ngài đừng nói nữa…” Hầu kết không nhịn được mà lăn lộn, thời khắc này, Độc Cô Vô Song chỉ cảm thấy gương mặt có chút nóng bỏng. Bất giác nhớ lại những chuyện xảy ra đêm hôm đó… Thế nhưng, cũng không cần hắn suy nghĩ, bởi vì lúc này, Kỉ Tình liền đã dùng hành động thực tế để gợi nhắc cho hắn. Đó chính là cúi đầu, dùng môi mình lắp kín miệng của hắn, nụ hôn có thể nói là mười phần cường thế, không thể phản kháng. Nhưng dù đang hôn, bàn tay đang phủ trên mắt Độc Cô Vô Song của y, cũng chưa từng dời đi qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]