Chương trước
Chương sau
Gật đầu, Kỉ Tình xem như cũng đã hiểu được chân tướng phía sau mọi chuyện.
Nhớ lại ngày hôm đó Lục Dạ đột nhiên mang đến cho y một bát canh, nói có thể giúp điều dưỡng thần hồn, tốt cho giấc ngủ, y liền biết, bản thân đã trúng chiêu vào lúc đó.
Quả nhiên, đồ mà Lục Dạ mang tới, tuyệt đối không thể ăn bừa.
“Nhưng bọn chúng âm thầm hạ thủ với ta như vậy, là vì cớ gì?” Đôi khi, đối với suy nghĩ của đám nghiệt đồ này, Kỉ Tình là thật sự rất không hiểu rõ. Chẳng lẽ bọn họ đem y xem thành chuột bạch để thí nghiệm uy năng của Luân Hồi Kính?
Nhìn xem Kỉ Tình đến hiện tại vẫn nghĩ chưa thông, Thương Loan thật sự là mười phần bất đắc dĩ. Không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên :“Còn có thể vì cớ gì nữa? Đương nhiên là vì ngươi rồi!!!”
“Vì ta?” Mờ mịt nói, Kỉ Tình có thể nói là càng nghe lại càng không hiểu nổi.
“Đúng vậy, là vì ngươi. Ngươi không biết, đám tiểu tử đó vì chuẩn bị cho chuyện này, đã phí bao nhiêu thời gian và công sức. Đồng thời không ngừng thử nghiệm tới lui vô số lần, đến khi khẳng định không có sai sót, mới dám đưa ngươi vào trong gương.”
“Mà mục đích của bọn họ, chỉ đơn thuần là muốn cùng ngươi trải nghiệm một đoạn nhân sinh và tình duyên khác thôi. Ngoài ra, còn là vì muốn nếm trải cảm giác được ngươi truy cầu, cũng như muốn biết, nếu ngươi mất trí nhớ, thì có thể yêu bọn họ một lần nữa hay không.”
Kỳ thực, loại tâm tình thiếu thốn cảm giác an toàn này của bọn họ, cũng là chuyện vô cùng dễ hiểu. Dù sao, từ trước kia cho đến hiện tại, tình cảm đa phần đều là do bọn họ chủ động.
Thế nhưng…
“Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?” Đám nghiệt đồ này cư nhiên lại vì một lý do chẳng ra làm sao như vậy mà tính kế y, khiến y lưu lạc hết tám kiếp. Bây giờ lại bày sẵn bộ dạng cùng động cơ là si tình thế này, cho rằng y sẽ tha cho bọn họ sao?
“…” Bị câu hỏi của Kỉ Tình làm cho á khẩu, Thương Loan phát hiện, bản thân cư nhiên lại không thể phản bác được.
Cũng may, không tiếp tục làm khó nó, sau khi suy nghĩ một chút, Kỉ Tình liền đã khiêu mi, hỏi sang chuyện khác :“Ngươi có biết là kẻ nào là chủ mưu, mở đầu cho chuyện này không? Là Lục Dạ hay là Cố Thừa Trạch?”
Dù sao, trong số bốn đồ đệ, hai tên này liền là biết gây sự nhất, Kỉ Tình muốn không nghi ngờ cũng không được.
Mà sự thật chứng minh, Kỉ Tình cũng không hề nghĩ oan cho bọn họ. Bởi vì lúc này, bị tra hỏi, Thương Loan liền đã không chút lưu tình đem bọn họ bán, hơn nữa còn là bán đến trắng trợn.
“Kỉ Tình, ngươi quả thật là liệu sự như thần, mọi chuyện đúng thật là do Lục Dạ bày đầu, là hắn lôi kéo ba tên tiểu tử khác vào trong kế hoạch này, cũng là hắn đến uy hiếp ta.” Có Kỉ Tình làm chỗ dựa, Thương Loan có thể nói là không sợ trời không sợ đất, nói năng cũng hùng hồn hơn rất nhiều.
“Lại là Lục Dạ sao?”
Nghĩ tới tao ngộ trong huyễn cảnh vừa rồi, đối phương chết thảm ở trước mặt mình, Kỉ Tình liền không khỏi trầm mặc. Dù cho có ngốc hơn đi nữa, y cũng biết được, nhất định là hắn cố tình dùng khổ nhục kế đến mê hoặc y.
Nhưng đáng chết chính là, y lại thật sự ăn một bộ này.
Lửa giận gì đó cũng đều đã bị dập tắt không sai biệt lắm.
Chỉ có điều, muốn để y đem thiệt thòi này nuốt trở vào, đó cũng là chuyện không có khả năng. Thế nhưng, nên dùng cách gì dạy dỗ đám nghiệt đồ đó, để bản thân không mềm lòng, mà lại khiến bọn chúng nhớ kỹ một chút, về sau cũng không dám tái phạm nữa đây?
“Thương Loan, ngươi nói xem, ta nên làm cách nào để trừng trị bọn họ?” Suy nghĩ một lúc, Kỉ Tình liền dứt khoát đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Loan, để nó quyết định :“Nghĩ kỹ một chút rồi nói.”
Mà được giao cho ‘trọng trách’ như vậy, Thương Loan không chỉ không cảm thấy kinh hỉ, trái lại, lại chỉ kinh hách tột đỉnh. Bởi vì, loại chuyện này thật sự rất dễ kéo thù hận nha!
Trừng phạt nhẹ một chút thì sợ làm Kỉ Tình không vừa lòng, còn trừng phạt quá nặng, thì nếu để bốn tiểu tử kia biết được là nó bày mưu, bọn họ nhất định sẽ đem nó làm thành chim nướng.
Suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc, trời cao, hoàng đế xa, Thương Loan cũng chỉ có thể lựa chọn lợi ích trước mắt :“Nếu không…để bọn chúng cấm dục 1000 năm?”
“…”
“Thương Loan, ngươi so với tưởng tượng của ta, thật sự còn hung ác hơn.” Kỉ Tình nghi ngờ, nếu thật sự cấm đám nghiệt đồ đó chạm vào mình trong 1000 năm, bọn chúng nói không chừng đều sẽ hắc hóa, thậm chí là tẩu hoả nhập ma…
Quan trọng nhất là, nói như vậy, chẳng phải y cũng phải thanh tâm quả dục, thủ tiết 1000 năm à?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, đề nghị của Thương Loan, đã khiến Kỉ Tình nắm bắt được phương hướng.
Sau khi đem Thương Loan biến về nguyên hình là một con chim toàn thân xanh mướt, y liền không chút do dự đem nó ném ra khỏi Luân Hồi Kính, đồng thời hạ xuống một đạo cấm chế trên người nó, để trong vòng một năm, nó không thể ngự không phi hành, ngay cả vận dụng pháp bảo cũng không được.
Để một con chim không thể bay…ác ý bên trong, quả thật là mười phần sâu đậm.
Nằm trong nội bộ Luân Hồi Kính, Kỉ Tình rất nhanh cũng đã nghĩ ra được cách trừng phạt đám nghiệt đồ đó. Thử tượng tượng ra bộ dạng khó tin của bọn họ trong tương lai, Kỉ Tình nhất thời liền không nhịn được, hơi cong cong khóe môi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.