Chương trước
Chương sau
Đang nằm trên giường ngủ, thân thể lại đột ngột bị Kỉ Tình lôi kéo, Lục Dạ liền không khỏi mở mắt, ra vẻ đáng thương nói :“Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì thì làm, chắc chắn không phải làm ngươi.” Mi mắt có chút run rẩy, Kỉ Tình liền lạnh lùng nói, cũng lười cùng hắn đôi co nữa, trực tiếp vươn tay, đem hắn ôm dậy, vác lên vai.
“Này, có chuyện gì từ từ nói, ngươi thả ta xuống đi!”
Cảm thụ lực đạo chẳng khác gì gãi ngứa ở trên lưng, lại đi thêm mấy bước, Kỉ Tình vẫn là dùng giọng điệu nghiêm túc mười phần mà bình phẩm :“Lần sau có ra vẻ phản kháng thì dùng nhiều sức hơn một chút…”
Rõ ràng trong lòng thích muốn chết còn phải ra vẻ như vô cùng kích ứng, đúng là làm khó hắn rồi.
Bị Kỉ Tình vạch trần, Lục Dạ cũng không hề cảm thấy xấu hổ, dứt khoát không thèm dục cự còn nghênh nữa mà trực tiếp nằm dài trên vai y, đổi một tư thế thoải mái, tùy ý y vác đi.
Kỉ Tình mang theo Lục Dạ rời khỏi khách điếm, dọc đường không kinh động bất kì ai, hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Cả hai rất nhanh cũng liền tiến vào trong một đỉnh núi cao, phải đi gần nửa canh giờ, rốt cuộc mới tới được nơi mà Kỉ Tình muốn đến.
“Xuống đi.” Chỉ vừa đến nơi, Kỉ Tình liền đã không chút do dự đem Lục Dạ từ trên vai ném xuống. Động tác không cần nói có bao nhiêu thô bạo.
Vốn còn đang ngủ gật, lại đột ngột bị ném xuống đất như vậy, Lục Dạ ngay lập tức liền giật mình tỉnh giấc, đầu tiên là có chút ngạc nhiên, sau đó, mới phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra mà vội vàng lên án Kỉ Tình :“Quỷ vương đại nhân, ngươi thật không biết cái gì là thương hương tiếc ngọc sao?”
Xoa xoa cái mông bởi vì va vào đất mà đau nhức của mình, Lục Dạ lúc này mới ngẩng đầu. Chỉ là, đợi khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, hắn lại không khỏi sững sờ :“Cái này…”
Ánh vào mắt Lục Dạ, cư nhiên lại là một mảnh đào lâm nở rộ giữa tuyết trắng, hoa mai đỏ rực, lúc này lại chẳng khác gì vô số ánh lửa đang thiêu đốt thương khung.
Dưới sự chăm chú của Lục Dạ, lúc này, Kỉ Tình cũng đã đột ngột phất tay áo. Ngay tức khắc, một luồng âm phong cũng liền đã lướt qua, khiến từng nhánh hoa đào không ngừng nghiêng ngả, đong đưa, vô số cánh hoa cũng liền theo đó mà lả tả rơi xuống, hóa thành từng đợt mưa hoa.
Lúc này, ngồi dưới đất, Lục Dạ đã ngơ ngác ngẩng đầu, dù cho tâm tư có thâm trầm dường nào, nhưng chung quy, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên 17,18 tuổi mà thôi. Tâm cũng sẽ dễ dàng bị người khác xao động…
“Đẹp quá…” Vươn tay, chậm rãi hứng được một cánh hoa rơi, xen lẫn với vài hạt tuyết lạnh, Lục Dạ liền giống như một đứa trẻ, từ từ mở to mắt, sau đó lại nở một nụ cười tươi sáng, không chút tạp niệm.
Ở bên cạnh, thấy hắn vui vẻ như vậy, Kỉ Tình cũng chỉ im lặng đứng nhìn. Chỉ là đôi khi lại phất ống tay áo một lần, đem chính mình xem thành quạt gió nhân tạo, khiến cánh hoa tuôn rơi.
[ Ký chủ, không nhìn ra, ngươi cũng thật biết cách làm người ưa thích nha.] Âm thầm nhìn xem cảnh này, hệ thống phảng phất cũng đã bị sự ấm áp ở đây làm lay động, không khỏi nhẹ giọng cảm khái.
Mà lần này, Kỉ Tình cũng hiếm khi cho nó sắc mặt tốt, không cùng nó tranh cãi, luyên thuyên :“Đều đã công lược bọn họ lâu như vậy, nếu còn không có tiến bộ, ta chẳng phải là hết thuốc chữa rồi sao?”
“Xem như cho hắn vui vẻ thêm mấy ngày đi.” Trở về rồi, sẽ tính toán với hắn sau.
Nửa câu sau, Kỉ Tình chỉ là suy nghĩ trong lòng, cũng không nói ra miệng. Nhưng nếu có người quan sát tỉ mỉ hơn một chút, thì nhất định sẽ phát hiện, khóe môi của y cư nhiên lại đang khẽ câu lên, dù chỉ là một độ cong rất nhỏ, gần như không thể phát hiện.
Rốt cuộc, lại đợi thêm một lúc, đến khi Lục Dạ đều đã ở trong rừng đào chạy một vòng, Kỉ Tình mới từ từ tiến tới, lặng lẽ bước đến bên người hắn :“Thích nơi này sao? Nếu thích, ta ở đây, xây một biệt phủ cho ngươi.”
“Ngươi nói thật sao?” Nhãn thần trong tích tắc sáng lên, Lục Dạ liền lập tức ôm lấy cánh tay Kỉ Tình. Nhưng rất nhanh, đã có chút thất lạc buông tay :“Nhưng ngươi không phải nói bản thân không có tiền sao?”
“Vả lại, ta hiện tại đang bị triều đình, cùng đủ loại yêu ma truy bắt, giống trống khua chiêng như vậy, thật sự sẽ không sao chứ?”
“Việc ngân lượng ngươi không cần lo lắng, chỉ là một biệt phủ nhỏ nhoi mà thôi, cho dù xây một thành trì cho ngươi, ta đảm bảo cũng sẽ nói được làm được.” Dù sao, bảo khố của tướng phủ, cũng đã sớm bị y dời trống, gửi vào tiền trang.
Số tiền đó, tuy nói không thể khiến y phú khả địch quốc, nhưng mua lại một thành trì tầm trung cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Vả lại, cho dù không đủ nữa đi thì cũng đã thế nào? Cùng lắm lại cướp thêm mấy lão tham quan, hay trực tiếp xông vào quốc khố ‘mượn’ ít kim ngân châu báu, chẳng phải là được rồi?
Loại chuyện gϊếŧ người cướp của này, khi còn trẻ, y cũng đã từng làm qua không ít. Tựa hồ, còn vì thế mà bị người gán cho danh xưng…thổ phỉ cuồng ma.
Cũng không biết là kẻ nào không có mắt, cư nhiên lại bảo một người phiêu dật, xuất trần như y là thổ phỉ.
“Về phần đám ô hợp đó, ngươi lại càng không cần để ý.” Rũ mắt nhìn Lục Dạ, Kỉ Tình liền lãnh đạm trần thuật :“Nếu bọn chúng dám đến, vậy liền gϊếŧ.”
Đến một tên y gϊếŧ một tên, đến hai tên y gϊếŧ một đôi, gϊếŧ đến khi nào bọn chúng không dám tới nữa mới thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.