Chương trước
Chương sau
Tâm trạng mười phần vui vẻ mang theo điểm tâm đi tìm Lục Dạ, song, khi nhìn thấy hắn đang gặm một cái đùi thỏ, đỉnh đầu của Kỉ Tình liền đã không khống chế được mà bật ra một chuỗi dấu chấm hỏi.
Nếu y nhớ không lầm, hắn không phải nói thỏ con đáng yêu sao? Vì sao mới qua một ngày, thỏ con liền đã tiến vào trong bụng của hắn rồi?
Quả nhiên, lời của nam nhân không thể tin, đặc biệt là nam nhân anh tuấn.
Cũng không biết một ngày nào đó hắn có cảm thấy phiền chán mà đem y ăn vào bụng luôn không.
Kế tiếp mấy ngày, Kỉ Tình mỗi ngày đều sẽ tới thăm Lục Dạ, đối với đủ loại yêu cầu vô lý của hắn, tuy ngoài mặt lạnh lùng, miệng cũng cứng rắn, nhưng y vẫn luôn là hữu cầu tất ứng.
Chỉ là, ngàn vạn không ngờ được rằng, một đêm này, tiến đến bên cửa sổ phòng của Lục Dạ, Kỉ Tình lại nhìn thấy được một chút động tĩnh không đúng. Bởi vì, y cư nhiên lại ở trong phòng đối phương, nghe thấy âm thanh của một nam tử xa lạ!
Theo bản năng, Kỉ Tình liền giảm xuống sự tồn tại của mình, lặng yên không một tiếng động tiến tới trên mái nhà, tìm một vị trí thích hợp, đem một miếng ngói nhấc lên. Ngay tức khắc, khung cảnh bên trong phòng liền đã ánh vào trong mắt y.
“Dạ nhi, mấy ngày nay ta ra ngoài đánh trận, không có thời khắc nào là không nhớ đến đệ. Đệ có nhớ ta không?”
Trong phòng của Lục Dạ lúc này đã được đốt đầy nến, ánh sáng vô cùng tốt, gần như có thể đem mọi ngõ ngách đều phô bày ra.
Lục Dạ bây giờ đang ngồi trên trường kỷ, trên người vẫn mặc bộ cẩm y giống như lần đầu tiên Kỉ Tình nhìn thấy hắn. Chỉ là lúc này, hắn lại rũ mắt nhìn xem mũi chân của mình, thoạt nhìn có phần như đang ngượng ngùng.
Tay phải còn đem vạt áo phủ trên gối của mình vò thành một đoàn, tay trái lại bị một bàn tay thô to nắm lấy, đặt ở trong tay nắn bóp.
Chỉ thấy, chủ nhân của bàn tay này là một nam nhân vóc người cao lớn, khôi ngô tuấn tú, chỉ cần đứng yên một chỗ, liền đã giống như mãnh hổ tiềm hành, nguy hiểm bá đạo.
Thế nhưng, thời khắc này, một nam nhân bá khí khôn cùng như vậy, cư nhiên lại lộ ra ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, tràn ngập nhu tình cùng lửa nóng.
“Đại ca tại sao lại hỏi như vậy, Dạ nhi có khi nào không nhớ đến huynh đâu…” Giống như thiếu nữ đối diện với tình lang, Lục Dạ liền lí nhí nói. Chỉ là, bộ dạng khả ái này, lại càng khiến người tâm hoa nộ phóng.
Quả nhiên, nghe thấy Lục Dạ nói như vậy, đối phương liền đã không nhịn được mà vươn tay, đem hắn ôm vào lòng. Phảng phất hận không thể đem cả người hắn đều xoa tiến vào trong người.
“Dạ nhi, ta thật sự là rất tưởng niệm đệ, có thể hay không…” Mỹ nhân ngày đêm tơ tưởng đang ở trong lòng, giọng nói của nam nhân lại đột ngột có chút trầm khàn. Bàn tay cũng bắt đầu có chút không an phận…
Chỉ là, chưa để gã kịp chiếm thêm chút tiện nghi, Lục Dạ liền đã trực tiếp đem gã đẩy ra. Thế nhưng, còn chưa kịp để gã đề ra nghi hoặc hay cảm thấy giận dữ, hắn liền đã rũ mắt, uất ức nói :“Đại ca, đừng như vậy, Dạ nhi rất sợ hãi…hức…”
Tựa như cảm thấy quá mức chấn kinh, nói tới đây, Lục Dạ cư nhiên lại bật khóc, gọi một cái lê hoa đái vũ, khiến người nhìn thấy đều đau thấu tâm can.
“Ngoan, Dạ nhi đừng khóc, ta sẽ không như vậy nữa, ta chỉ là quá mức nhớ đệ cho nên mới…” Quả nhiên, nhìn thấy Lục Dạ khóc, tính tình vừa mới sắp bộc phát của nam nhân liền đã cấp tốc xìu xuống, vội vã an ủi hắn.
Thế nhưng, không cho phép hắn đến gần, lúc này, Lục Dạ liền đã nghẹn ngào quát :“Huynh cút ra ngoài cho ta, đi đi!”
“Được, được, ta đi, ta đi, đệ đừng giận.” Không dám cãi lại, nam nhân liền cuống quýt rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho Lục Dạ.
Chỉ là, bởi vì đóng cửa quá mức dứt khoát, đi cũng quá nhanh, nên gã lại không phát hiện, sau khi bản thân rời đi, thiếu niên nào đó cũng đã ngừng khóc. Hơn nữa, còn dùng một loại ánh mắt tràn ngập khinh thị cùng chán ghét nhìn theo gã, tựa như đang nhìn một con sâu bọ.
Mà cũng vào lúc này, một tiếng bước chân tựa như từ trong hư vô vang lên liền đã khiến hắn lấy lại tinh thần, lập tức ngoái đầu :“Ngươi tới rồi à?”
“Kẻ đó là ai?” Mặc dù đã cố để giọng nói bình thản hết mức có thể, nhưng Kỉ Tình vẫn không thể che giấu được sát khí quanh quẩn quanh người của mình.
Thời khắc này, y thật sự rất muốn gϊếŧ người.
Nghe ra cảm xúc không vui trong lời nói của Kỉ Tình, con ngươi khẽ đảo, Lục Dạ liền cố ý dùng giọng điệu hiển nhiên nói :“Đó là nghĩa huynh của ta.”
“Nghĩa huynh? Ta thấy không giống.”
Lời này của Kỉ Tình cũng là lời nói thật, dù gì vừa rồi, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra được, tên nam nhân đó nhất định là một tên sắc lang, không phải người tốt.
“Tuy rằng ta không phủ nhận việc hắn có mưu đồ bất chính với ta, nhưng hắn thật sự là nghĩa huynh của ta, việc này ngươi phải tin tưởng!” Nhìn xem thần sắc lạnh lùng đến cực điểm của Kỉ Tình, Lục Dạ liền cười hỏi :“Ngươi ghen sao?”
“Trước trả lời câu hỏi của ta đã, ngươi và hắn…” Dù cho vế sau không có nói rõ, nhưng Kỉ Tình chắc chắn, thân là người thông minh, Lục Dạ nhất định sẽ hiểu.
Có điều, không ngờ rằng, đối phương lại chỉ cho y một đáp án lập lờ nước đôi :“Nếu ta và hắn thật sự có chút gì, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Gϊếŧ hắn.” Gần như không chút do dự, Kỉ Tình liền đã lập tức bật thốt.
Dám động vào nam nhân của y, đó chính là chán sống rồi. Thiên vương lão tử cũng sẽ không cứu được gã!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.