Gió lộng bên tai, thổi đến da mặt căng thẳng, sinh ra đau nhức, nhưng điều duy nhất Độc Cô Duy Ngã quan tâm lại chỉ là cố gắng điều khiển để thân thể nhanh chóng hạ xuống, rơi đến bên người Kỉ Tình. “Sư tôn! Sư tôn!” Từng tiếng gọi từ tận trong thâm tâm phát ra, cũng không còn ngữ điệu âm dương quái khí nữa. Giây phút chạm tới cánh tay đối phương, hắn liền đã không chút do dự dùng sức, đem y kéo vào lòng, ôm chặt lấy y, mặc cho cơ thể không ngừng rơi tự do. Từ đầu tới cuối, thân ảnh rực lửa kia vẫn không hề làm ra bất cứ phản ứng gì. Đến tận khi bị hắn ôm vào lòng, lúc này, đối phương rốt cuộc mới chịu chậm rãi ngẩng đầu. Ánh vào mắt Độc Cô Duy Ngã chính là gương mặt tuấn mỹ trắng bệch, tựa như cánh hoa yếu ớt bị gió cuốn đi của Kỉ Tình. Chỉ là, dù cho bộ dạng đã chật vật không chịu nổi, nhưng ánh mắt y từ đầu tới cuối vẫn luôn rất sáng ngời. Bên trong, tự tin, cao ngạo, lãnh đạm, đều chưa từng vơi đi một phân. Thậm chí, trên khóe môi y còn xuất hiện một nụ cười nhẹ :“Không chơi nữa?” Kỉ Tình khi nói ra ba chữ này, rất nhẹ nhàng cũng rất bình thản, tựa như chỉ đang nói một chuyện không liên quan, thế nhưng, lại nhất kích tất sát, đánh vỡ phòng ngự của Độc Cô Duy Ngã. Y nói vậy…là có ý gì? Chỉ là, không có dư tâm suy nghĩ sâu xa nữa. Lúc này, tâm linh của Độc Cô Duy Ngã đã hoàn toàn rung động. Bàn tay vòng qua ngực y, lúc này lại đã bị máu tươi thấm ướt, loại chất lỏng ấm áp, sền sệt này, khiến tâm của hắn đều không khỏi co rút từng trận. Rốt cuộc, dứt khoát đem Đao Tâm trong tay siết chặt, Độc Cô Duy Ngã vẫn là bật khóc, nức nở gào lên :“Không chơi, ta không chơi nữa, ta biết sai rồi sư tôn, ngài ngàn vạn không thể chết. Ta đau quá…thật sự rất đau…” Thật không ngờ rằng, nhìn thấy y chết, so với việc bản thân bị lăng trì, cắt miếng, lại càng đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhìn gương mặt phủ kín nước mắt, thê lương ôm chặt chính mình, tựa như đang ôm lấy trân bảo của hắn, Kỉ Tình chung quy vẫn là không dằn nổi tình cảm trong tim, ra tay trách phạt hắn. Thay vào đó, bàn tay y chỉ chậm rãi vòng qua, ôm lấy eo hắn, sau đó an tường cảm thụ. “Ngươi yêu ta sao?” “Yêu, sư tôn, ta đương nhiên yêu ngài rồi. Tin tưởng ta, ta thật sự không muốn mọi chuyện biến thành như vậy…” Lập tức gật đầu như trống bỏi, Độc Cô Duy Ngã liền thống khổ giải thích, sợ hãi Kỉ Tình không tin tưởng chính mình. Chỉ là, nằm ngoài dự liệu của Độc Cô Duy Ngã, nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Kỉ Tình đã đột ngột vươn tay, ôm lấy sườn mặt của hắn, không chút báo trước mà hôn lên. Nụ hôn này như chuồn chuồn lướt nước, chỉ mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Chưa đến một giây sau, liền đã lập tức rời đi. Lúc này, y mới nâng mắt nhìn hắn, môi khẽ mấp máy, vô thanh nói ra vài chữ gì đó, nhưng lại bị cuồng phong không chút lưu tình cuốn đi. Chỉ là, tựa như tâm linh tương thông, Độc Cô Duy Ngã lại có thể dựa vào khẩu ngữ của y, đoán được y đang nói điều gì. Trên môi mang cười, hắn liền không hề sợ hãi đem Kỉ Tình ôm vào lòng, dứt khoát đáp ứng :“Được!” Thanh âm của Độc Cô Duy Ngã vừa dứt, ý cười trong mắt lại càng thêm rực rỡ, lúc này, theo một luồng bạch quang chiếu rọi, thân thể Kỉ Tình cũng đã giống như pháo hoa, trực tiếp nổ tung. Phương viên bạo tạc to lớn đến đáng sợ, trong nháy mắt liền đem Độc Cô Duy Ngã bao trùm, cùng một chỗ tan thành tro bụi. Không khó tưởng tượng, giây phút vừa rồi, y đã lựa chọn tự bạo đan điền. Xem như trả lại cả món nợ cuối cùng - nghiền xương thành tro cho hắn. Chỉ là, dù lần nữa tan xương nát thịt, Độc Cô Duy Ngã cũng chưa từng hối hận. Bởi vì, đây là kết quả do chính hắn lựa chọn. Kỳ thực, khi nãy, y đã cách không nói với hắn một câu… “Nếu yêu ta, vậy liền chết cùng ta đi.”
Rất điên cuồng, cũng rất cực đoan. Nhưng tình yêu, đôi khi phải cần phải có sự điên cuồng như vậy. ------------------------- Trong hỗn độn khí lưu, sau khi thế giới trước sụp đổ, thân ảnh của Độc Cô Duy Ngã cũng đã chậm rãi ngưng tụ, hiện ra. Nhìn xem nam nhân có dung mạo giống mình như đúc, nhưng trên mặt có một vết sẹo trải dài kia, câu đầu tiên hắn nói ra chính là :“Tại sao lại làm như vậy?” Rõ ràng là nhắm vào hắn, nhưng vì sao lại khiến sư tôn khổ sở như thế? “Ta sửa lại kịch bản của ngươi, nhưng không phải sửa để nó thê lương như thế. Là sư tôn không chịu làm theo kịch bản, nên ta cũng không còn cách nào…” Biết rõ đối phương cũng giống hắn, sẽ không nỡ đối xử với y như vậy, nên Độc Cô Duy Ngã dù bực tức, nhưng cũng không quá trách cứ đối phương :“Chúng ta ngừng lại đi…sư tôn…tựa như nhớ ra rồi…” Những lời y nói với hắn trước lúc bạo thể, trong đầu hắn vẫn còn nhớ như in, suốt đời này đều khó lòng quên được. Loại thống khổ đó, hắn vĩnh viễn đều không muốn nếm trải thêm một lần nào nữa. “Có hơi muộn rồi, Cố Thừa Trạch đã tiến vào vị diện sau. Hắn không biết sư tôn đã có lại ký ức.” Cảm thấy có chút đau đầu, Độc Cô Vô Song liền cau mày :“Về phần Lục Dạ, ta không liên lạc được với hắn, không biết hắn đã đi đâu.” “Cho nên, dù muốn hay không, trò chơi này vẫn sẽ tiếp tục, cho tới khi sư tôn không còn muốn chơi nữa.” Quyền quyết định, đã sớm không còn nằm trong tay bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]