“Em cũng yêu anh, Kỉ Tình, cho nên đừng bỏ rơi em, có được không? Anh nhất định phải cố lên…” Hai tay dính đầy tiên huyết nóng bỏng của người trong lòng, Độc Cô Vô Song chỉ có thể ôm chặt lấy y, khản giọng kêu gào. Bàn tay bị máu tươi bao phủ cố gắng vươn lên, chạm vào sườn mặt của người đối diện, lưu lại một vết máu thật dài bên trên, lúc này, sinh cơ từng chút một trôi đi, Kỉ Tình chỉ có thể lẩm bẩm :“Nhẫn…” "Hả? Kỉ Tình, anh vừa mới nói gì?’ “…nhẫn…” Bắt lấy cổ tay Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình liền nâng mắt, nặng nhọc bổ sung :“Mau…đeo nhẫn…” “Vâng, vâng.” Phản ứng lại kịp, Độc Cô Vô Song ngay lập tức liền đưa tay tìm kiếm trên người mình. Cũng không lâu sau liền đem một chiếc hộp vuông đỏ từ trong túi quần lấy ra. Lúc này, tay của hắn đã dính đầy máu, thế nhưng, hắn cũng không có cơ hội đi lau. Sau khi đem hộp đỏ mở ra, chỉ thấy, bên trong liền lẳng lặng nằm hai chiếc nhẫn tinh xảo, đính kim cương lấp lánh, còn khắc cả tên của hai người bọn họ. Không chút do dự đem nhẫn cưới lấy ra, Độc Cô Vô Song liền để Kỉ Tình tựa vào lòng mình, sau đó mới dùng cái tay còn lại nắm lấy tay trái đang dính đầy máu của y lên :“Kỉ Tình, em đeo nhẫn cho anh đây, anh nhất định phải kiên trì, xe cứu thương sắp đến rồi.” Hai mắt đỏ bừng, Độc Cô Vô Song vừa nói lại vừa hoảng loạn đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Kỉ Tình. Bởi vì đã được đo qua, nên kích cỡ hoàn toàn vừa khít. Ánh mắt mông lung nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình, thâm tâm Kỉ Tình lại đột ngột ấm lên, khóe môi trắng bệch cũng xuất hiện một nụ cười dịu dàng. Y vươn tay, cố gắng từ trong hộp nhẫn đem chiếc nhẫn còn lại lấy ra, nhưng cố tình, một cỗ choáng váng lại ập tới, khiến y không thể nào thực hiện được mong muốn của mình. Cảm nhận được hơi thở của người trong lòng đang không ngừng yếu đi, phát hiện ý định của y, trong lòng hạ quyết tâm, Độc Cô Vô Song liền đem cả chiếc nhẫn còn lại cũng lấy ra, tự mình đeo vào. “Kỉ Tình, anh nhìn, em đã đeo nhẫn rồi đây, anh mau nhìn đi, nhìn em…” Nước mắt không khống chế được, liên tục rơi xuống, Độc Cô Vô Song chỉ có thể đem Kỉ Tình ôm chặt vào lòng, không ngừng kêu gào, muốn đem y đánh thức. Thậm chí, còn đem tư thái thả xuống đến vô cùng hèn mọn, cầu xin y không được ngủ. “Kỉ Tình…anh không được bỏ rơi em, Kỉ Tình! Anh mau tỉnh lại đi, chúng ta vẫn còn chưa tiến vào lễ đường, vẫn còn chưa đi cục dân chính đăng ký kết hôn.” “Anh không phải nói sau này muốn tìm một chỗ an tĩnh để sống sao? Em đều đã chuẩn bị cả rồi, anh không muốn tự mình nhìn thấy sao?” “Đừng ngủ…van xin anh đừng ngủ mà…” Bàn tay bị tiên huyết dính đầy đã chậm rãi buông thả, rơi đến trên mặt đường. Thân thể chủ nhân nó cũng đã cứng lại, không còn nhúc nhích chút nào nữa. Máu tươi tràn trên mặt đường, mà Độc Cô Vô Song cùng y, lại tựa như hai đóa tường vi nở rộ trong huyết sắc, tràn ngập thê mỹ. Ánh mắt đờ dẫn nhìn gương mặt an tường, hai mắt nhắm nghiền tựa như ngủ thiếp đi của Kỉ Tình, nước mắt của Độc Cô Vô Song tựa như đã chảy cạn. Thống khổ, day dứt,… đủ loại cảm xúc tựa như hồng thủy, lúc này đang khóc ngừng rột rửa tâm trí hắn. Bên tai, tựa hồ có âm thanh của Phương Bội Khả cùng Kỉ Hiếu Nguyên vang lên. Độc Cô Vô Song ngay tức khắc liền bị người đẩy sang một bên, ngồi thụp trong vũng máu. Nhìn xem bọn họ ôm lấy Kỉ Tình mà khóc không thành tiếng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu đến nơi, Độc Cô Vô Song liền giống như cưỡi ngựa xem hoa, phiêu hốt nhìn từng gương mặt đang đứng chỉ trỏ xung quanh mình. Cho đến khi ánh mắt rơi vào trên người Hạ Nhật vẫn còn đang đứng như trời trồng ở bên kia đường, con ngươi của hắn mới dần dần có lại tiêu cự. Nhưng ngay sau đó, một cỗ khí tức khủng bố liền đã lấy hắn làm trung tâm, đột nhiên bạo phát ra. Trên bầu trời, mây đen không chút báo trước đột ngột giăng đầy. Độc Cô Vô Song chậm rãi đứng dậy, sắc mặt đã trở nên lạnh lẽo đến cực hạn, ánh mắt cũng đang không ngừng thay đổi, tựa như thần linh nhìn xuống một bầy sâu kiến. Trên bầu trời, một vệt sấm sét vừa lướt qua, trong nháy mắt liền đem cả thương khung chia cắt thành hai mảnh. Thiên địa tối sầm, tựa như tận thế sắp sửa buông xuống, làm người người đều kinh sợ ngẩng đầu. Đối với âm thanh ầm vang đinh tai nhức óc của lôi đình, Độc Cô Vô Song lại phảng phất không hề nghe thấy. Lúc này, hắn chỉ thủy chung nhìn chằm chằm thân ảnh mặc váy dài, đội một bộ tóc giả, trong tay còn cầm súng ngắn đang nhét hờ vào trong túi xách của Hạ Nhật. Lúc này, phảng phất từ trong sửng sốt tỉnh táo lại, Hạ Nhật cũng chú ý tới ánh mắt băng lãnh của Độc Cô Vô Song. Chỉ là, trong nháy mắt nhìn về phía hắn, nàng liền đã giống pho tượng, bị định trụ, tựa như gặp phải chuyện đáng sợ gì, đôi mắt cũng trừng lớn hết cỡ. Dưới sự kinh hách của cậu, lúc này, mái tóc của Độc Cô Vô Song cư nhiên lại đột ngột dài ra, với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Cho đến khi một cơn gió lướt qua, thì lúc này, tóc của hắn cũng đã dài đến chấm lưng, ở trong không khí nhẹ nhàng phiêu đãng. Phối hợp với gương mặt cùng bộ lễ phục trên người hắn, không chỉ không kỳ quặc, trái lại, còn phù hợp một cách kỳ lạ. Khí tức của hắn lúc này đã tựa như một thanh kiếm, một thanh kiếm có thể vạch phá thương khung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]